Tôn Nghiên ngồi trong phòng ngủ, nơi ánh sáng tối tăm như mực bao trùm mọi góc cạnh.
Ánh sáng trắng xanh từ một chiếc đèn nhỏ ở góc phòng tỏa ra, tạo nên một không gian mờ ảo, như một thế giới riêng biệt.
Tôn Nghiên ngồi trước gương, chải tóc với những động tác nhẹ nhàng, vừa làm vừa hát khẽ một điệu nhạc vui tươi: "La la la..."
Âm thanh trong trẻo vang lên trong không khí yên tĩnh, như thể muốn xua tan đi những lo âu đang hiện hữu xung quanh.
Tôn Nghiên thỉnh thoảng ngước lên nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, gương mặt cô hiện lên sự dịu dàng, ngây thơ, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
Tôn Nghiên không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra với Tôn Yên, về sự căng thẳng trong gia đình và những áp lực mà chị gái đang phải chịu đựng. Mặc dù cô cố gắng vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.
Dù có hát và chải tóc, Tôn Nghiên không thể hoàn toàn thoát khỏi những cảm xúc ấy.
Khi bàn tay Tôn Nghiên vuốt ve từng lọn tóc, hình ảnh của Tôn Yên lại hiện về, khiến cô thở dài.
"Chị Yên, chị có ổn không?"
Tôn Nghiên thì thầm, một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Trong không gian tĩnh mịch, Tôn Nghiên chỉ có thể cầu nguyện cho sự bình yên sẽ trở lại với chị gái và cho mọi thứ sẽ sớm tốt đẹp hơn.
Tôn Nghiên đột nhiên mỉm cười, nụ cười ấy kéo dài tới tận mang tai, khiến gương mặt xinh đẹp của cô trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết.
Nhưng trong ánh mắt Tôn Yên lại phản chiếu một con ác quỷ, một hình ảnh đáng sợ mà chỉ cô mới thấy.
Con ác quỷ ấy cất giọng, đầy châm chọc:
"Cô tận hưởng thú vui nhỉ?"
Tôn Nghiên nắm chặt hai con búp bê vải trong tay, một nam và một nữ, như thể đang điều khiển chúng theo ý muốn của mình. Cô nhàn nhạt nói, ánh mắt sáng lên sự toan tính:
"Hệ thống à? Ngươi có nghĩ sẽ thành công không? Ta đã khiến cho sự chiếm hữu kia lên đến đỉnh điểm rồi. Chị Yên không biết sẽ ra sao đây."
Con ác quỷ cười khinh bỉ: "Cô đã tự sát và trở lại quá khứ, cô cố ý sao?"
Tôn Nghiên nhún vai, gương mặt vẫn giữ nụ cười kỳ quái:
"Bây giờ Tôn Yên đáng thương bị ám ảnh bởi cái kết - bị chém đầu và ám ảnh bởi ta, một gương mặt méo mó kinh tởm. Cô ta sẽ dựa vào Phó Nhậm Hiên thôi. Nếu không thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng chiếm hữu của hắn lên, hắn nhốt Tôn Yên lại thì ta mới đi Pháp được."
Giọng nói của Tôn Nghiên tràn đầy sự thỏa mãn và tàn nhẫn.
Tôn Nghiên tự hào với kế hoạch của mình, như thể mọi thứ đang diễn ra theo đúng ý nguyện của cô.
Một cảm giác hưng phấn dâng trào trong lòng, khi tưởng tượng đến viễn cảnh mà Tôn Yên sẽ không còn tự do, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phụ thuộc vào Phó Nhậm Hiên. Tôn Nghiên sẽ đạt được tự do cho chính mình, bất chấp những hệ lụy mà Tôn Yên phải gánh chịu.
Ác quỷ cười khẩy, âm thanh của nó vang vọng khắp phòng: "Không ngờ tên tội phạm "thợ săn tác giả" lại ác độc đến mức này. Mấy tên "cớm" kia đang truy lùng cô đó, hãy cẩn thận."
Tôn Nghiên chỉ mỉm cười, vẻ mặt cô bình thản như thể không hề lo lắng:
"Dăm ba tên "cớm" có cửa đánh lại ta? Năng lực mà ta sở hữu khi chết sẽ được quay về quá khứ, ký ức của bọn họ sẽ bị méo mó, có khi bị mất hoàn toàn, có khi... đau đầu đến nổ tung."
Tôn Nghiên cười lớn, tiếng cười của cô vang vọng như tiếng vọng từ địa ngục, mang theo sự tự mãn và tàn nhẫn: "Á hahaha!"
Cảm giác quyền lực trào dâng trong lòng khiến cô như trở thành một vị thần. Tôn Nghiên không chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình mà còn muốn trả thù cho những nỗi đau mà mình đã phải chịu đựng. Cô biết rằng chỉ cần chơi đúng bài, mọi thứ sẽ nằm trong tay mình.
Với mỗi kế hoạch, mỗi trò chơi mà cô tạo ra, Tôn Nghiên cảm thấy mình như đang nắm giữ tất cả. Bất kỳ ai dám cản trở cô đều sẽ phải hứng chịu hậu quả, cô sẽ không ngần ngại để lại dấu ấn của mình trong quá khứ. Cô không chỉ là một cô gái bình thường, mà là một ác quỷ đang điều khiển mọi thứ xung quanh, với nụ cười quỷ quyệt vẫn nở trên môi.
Ác quỷ nhếch mép cười, giọng nói đầy châm chọc: "Thế giới truyện kia đã bị cô quậy nát như tương rồi, bây giờ lại có hứng thú lôi người ở thế giới thật xuyên vào đây. Cô đúng là thông minh khi nghĩ ra sự kiện này."
Tôn Nghiên mỉm cười, ánh mắt cô sáng rực lên sự thỏa mãn: "Tác giả này đã khiến cho nữ chính căm ghét cô ta, nên ta chỉ giúp cô ta thôi. Dù gì thì Tôn Yên bây giờ cũng đáng thương lắm. Nếu cô ấy nhớ lại những lời của ta, chắc chắn sẽ đau lòng lắm, gϊếŧ người, moi tim. Tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá!"
Nụ cười của Tôn Nghiên chứa đầy sự thích thú khi hình dung ra cảnh tượng mà Tôn Yên sẽ phải trải qua.
Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của Tôn Nghiên đều đã được tính toán kỹ lưỡng, như những quân cờ trên bàn cờ mà cô là người chơi chủ động.
Tôn Nghiên muốn Tôn Yên cảm nhận được nỗi đau, sự sợ hãi mà cô đã phải chịu đựng, cảm xúc đó sẽ biến thành sức mạnh cho Tôn Nghiên.
"Đúng vậy." Tôn Nghiên tiếp tục, giọng nói tràn đầy tự mãn:
"Khi mọi người nhận ra ta không chỉ là một kẻ phản bội mà còn là người điều khiển tất cả, họ sẽ không thể làm gì khác ngoài việc sợ hãi. Ta sẽ tạo ra một thế giới mà Tôn Yên không còn có thể trốn tránh, nơi mà mọi thứ sẽ nằm trong tay ta."
Sự hài lòng dâng trào trong lòng Tôn Nghiên khi cô nghĩ về những kế hoạch của mình, cảm giác quyền lực làm cho cô như biến thành một vị chúa tể, sẵn sàng để nắm giữ mọi thứ trong tay mình.
Ác quỷ nhìn Tôn Nghiên với vẻ ngạc nhiên: "Cô còn ác hơn cả quỷ đấy. Cô muốn được lợi gì trong chuyện này?"
Tôn Nghiên cầm con búp bê nữ, trong lúc nói chuyện, cô vô thức làm đứt tay chân nó, những mảnh bông gòn rơi vãi trên bàn trang điểm như những giọt nước mắt không ai thấy.
Tôn Nghiên nhếch mép cười, ánh mắt sáng lên sự tàn nhẫn: "Vui?"
Ác quỷ cạn lời, không thể tin nổi trước sự nhẫn tâm của Tôn Nghiên: "Chỉ để vui?"
Tôn Nghiên nghiêng đầu, nụ cười của cô có phần quái dị: "Ừm, vui. Khi thấy con người bị chà đạp, ta rất vui..."
Giọng nói của Tôn Nghiên tràn đầy sự thích thú, như thể cô đang tận hưởng từng khoảnh khắc của sự đau khổ mà mình tạo ra. Cô cảm nhận được niềm phấn khích khi những kế hoạch của mình bắt đầu phát huy tác dụng, khi mà những nỗi đau mà Tôn Yên phải gánh chịu càng khiến cô thỏa mãn.
"Đó là sự thỏa mãn tuyệt đối."
Tôn Nghiên nói tiếp, ánh mắt đắm chìm trong những suy nghĩ tăm tối: "Thế giới này, với những luật lệ giả tạo và những con người yếu đuối, xứng đáng bị chà đạp. Mỗi lần họ phải đối mặt với sự tuyệt vọng, ta lại cảm thấy như mình đã giành chiến thắng. Chỉ cần họ đau khổ, ta sẽ không ngừng tìm kiếm niềm vui."
Ánh mắt ác quỷ nhìn Tôn Nghiên đầy khó hiểu, nhưng nó biết rằng cô đã thực sự bước vào con đường tăm tối, nơi mà sự đau khổ của người khác trở thành nguồn sống cho chính cô.
Ác quỷ nhìn Tôn Nghiên, giọng điệu châm chọc: "Này, Tôn Yên ở thế giới thật cũng tội nghiệp lắm. Cô ấy bị đánh đập bởi người cha cờ bạc, lại còn phải chịu bạo lực học đường. Mà cô cũng quá đáng lắm nha, khi mà cô ấy vừa mới có bạn bè quan tâm, cô liền ném người ta cho Phó Nhậm Hiên..."
Tôn Nghiên không hề chớp mắt, nụ cười của cô không hề tắt:
"Đúng vậy, ta biết điều đó. Nhưng chính vì vậy mà ta càng muốn thao túng tình hình hơn. Tôn Yên đã quá quen với đau khổ, và giờ, khi cô ấy có chút hạnh phúc, ta chỉ cần đẩy cô ấy vào những cạm bẫy mà ta đã giăng ra."
Tôn Nghiên cầm con búp bê nam, thả lỏng tay, để nó rơi xuống bàn với một tiếng thịch:
"Ta chỉ đang thỏa mãn thú vui của mình. Họ nghĩ rằng có thể cứu giúp Tôn Yên, nhưng không ai biết rằng sự quan tâm và tình yêu thương đó chỉ là một cái bẫy, một mảnh ghép trong trò chơi mà ta đang tạo ra. Phó Nhậm Hiên sẽ chỉ khiến cô ấy đau khổ hơn thôi."
Ác quỷ lắc đầu, cảm thấy sự tàn nhẫn của Tôn Nghiên thật đáng sợ:
"Cô có biết mình đang làm gì không? Có thể đến một lúc nào đó, chính cô cũng sẽ phải trả giá cho những hành động này."
Tôn Nghiên chỉ cười nhẹ nhàng, không bận tâm đến lời cảnh báo đó.
"Ta không sợ. Miễn là ta còn có thể thấy người khác đau khổ, ta sẽ không ngừng lại. Thế giới này sẽ là sân chơi của ta, và Tôn Yên...cô ấy chỉ là một quân cờ trong tay ta mà thôi."
Giọng nói của Tôn Nghiên vang lên, lấp lánh ánh sáng tăm tối, như thể cô đã hoàn toàn trở thành một phần của thế giới mà cô đang tạo ra.
Tôn Nghiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới mẻ: "Hay là để cho Phó Nhậm Hiên biết cô ấy lén dùng thuốc tránh thai?"
Nụ cười của Tôn Nghiên trở nên rộng hơn, ánh mắt long lanh như những viên kim cương. Cô háo hức tưởng tượng đến cảnh Phó Nhậm Hiên tức điên lên, và một cảm giác thỏa mãn dâng trào trong lòng khi nghĩ về sự hỗn loạn mà điều đó sẽ gây ra.
"Chao ôi, chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn ghen tuông, kiểm soát và nổi giận vì bị phản bội là ta đã thấy thích thú rồi!"
Tôn Nghiên cười sặc sụa, như thể chính sự đau khổ của người khác mang lại cho cô niềm vui lớn lao.
Ác quỷ đứng bên cạnh, cạn lời trước sự tàn nhẫn của Tôn Nghiên: "Nhẹ tay thôi cô nương."
"Nhẹ tay?" Tôn Nghiên nhún vai, vẻ mặt không chút ân hận:
"Tại sao ta phải nhẹ tay khi có thể khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn? Hắn có biết rằng Tôn Yên đang tìm cách trốn chạy khỏi thực tại này hay không? Ta không chỉ đơn thuần là gϊếŧ thời gian, mà ta đang xây dựng một vở kịch hoàn hảo. Hãy xem hắn sẽ phản ứng như thế nào khi biết cô ấy đang làm những điều sau lưng mình."
Sự hưng phấn trong giọng nói của Tôn Nghiên càng khiến ác quỷ cảm thấy bất an. Cô gái này đã thực sự vượt qua ranh giới của sự ác độc, những kế hoạch của cô đang dần trở thành sự thật.
Ác quỷ biết rằng, nếu để Tôn Nghiên tiếp tục như vậy, không ai có thể đoán trước được những hậu quả mà những hành động của cô sẽ đem lại.
Tôn Nghiên như một kẻ tâm thần, đôi mắt cô ánh lên sự điên cuồng khi cô lấy cuốn vẽ ra.
Tôn Nghiên bắt đầu phác thảo một cái l*иg sắt lớn, những thanh sắt chằng chịt giam cầm bên trong một con người đang kêu gào. Những nét vẽ đầy sinh động, như thể cô đang truyền tải nỗi thống khổ mà cô muốn người khác phải trải nghiệm.
Tôn Nghiên vừa vẽ vừa nhâm nhi: "Lalalalala..."
Giọng hát của Tôn Nghiên vang lên trong không gian tĩnh mịch, mang theo sự ma mị, tạo nên bầu không khí u ám xung quanh.
Khung cảnh càng thêm kỳ quái khi Tôn Nghiên khắc họa sự tuyệt vọng và nỗi đau đớn của nhân vật trong bức tranh. Từng nét vẽ như hòa quyện với tâm trí tăm tối của cô, phản ánh những ý tưởng ác độc đang hiện hữu trong đầu.
Mỗi tiếng cười khúc khích, mỗi âm điệu của bài hát đều như mời gọi những điều xấu xa, như thể Tôn Nghiên đang tạo ra một thế giới riêng, nơi mà mọi nỗi khổ đau đều trở thành niềm vui của chính mình.
Khi bức tranh dần hoàn thiện, Tôn Nghiên cảm nhận được sự thỏa mãn tràn đầy. Cô biết rằng những gì mình tạo ra không chỉ là nghệ thuật, mà còn là một phần trong kế hoạch lớn của mình.
"Mọi người đều có thể là những con búp bê trong tay ta."
Tôn Nghiên thì thầm với chính mình, nụ cười của cô không còn đơn thuần là hạnh phúc mà đã trở thành một thứ gì đó ghê rợn và tàn nhẫn.
Chỉ cần Tôn Nghiên muốn, mọi thứ sẽ phải nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Ác quỷ thông báo với giọng điệu lạnh lùng:
"Cớm đã bị gϊếŧ, số lượng là 3, thông báo từ hiệp hội "thợ săn tác giả". Số tác giả bị gϊếŧ: 1098 người, đã phá hủy: 1425565 tác phẩm."
Tôn Nghiên nghe xong, tâm trạng có chút phấn khích nhưng cũng đầy nghi ngờ: "Cớm ở trong cuốn tiểu thuyết này chưa chết, không biết hắn đang ở đâu?"
Tôn Nghiên tự hỏi liệu có phải hắn đã tìm ra cách để bảo vệ mình khỏi sự tàn bạo của hiệp hội hay không. Nỗi tò mò bắt đầu len lỏi vào tâm trí cô, cùng với sự thích thú trước sự hỗn loạn mà mình đang tạo ra.
Cái l*иg sắt trong bức tranh vẫn ám ảnh tâm trí Tôn Nghiên, cô biết rằng để thực hiện mục tiêu của mình, cô cần phải theo dõi từng bước đi của những kẻ mà cô coi là mối đe dọa.
Sự điên cuồng và khát khao thống trị lại một lần nữa thúc đẩy Tôn Nghiên tiến về phía trước, không hề chùn bước.
* * *
Trình Kiến Minh ngồi trong quán cafe, cậu đang thưởng thức ly cappuccino và chăm chú vào bài tập trên laptop.
Đột nhiên, chiếc điện thoại của Trình Kiến Minh rung lên. Nhìn vào màn hình, cậu thấy một tin nhắn từ một số lạ:
"Cảnh sát tiểu thuyết đã bị gϊếŧ 3 người vào hôm nay, hãy cẩn thận, "thợ săn tác giả" đang ra tay, số lượng: Không rõ, số lượng xuất hiện trong tiểu thuyết đang làm nhiệm vụ: 1, cấp độ: SSSSS+."
Trình Kiến Minh giật mình, lòng bàn tay ẩm ướt khi nhìn thấy cấp độ đó.
Cấp độ SSSSS+ là một dấu hiệu rõ ràng của mối nguy hiểm cực độ, không chỉ đơn thuần là một kẻ săn lùng, mà là một thế lực mà ai cũng phải khϊếp sợ. Cảm giác bất an tràn ngập trong tâm trí cậu, khiến cậu không thể tập trung vào bài tập.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Trình Kiến Minh tự hỏi, cảm thấy một nỗi lo sợ không thể kiểm soát.
Trong tiểu thuyết mà cậu yêu thích, "thợ săn tác giả" là một nhân vật bí ẩn và đáng sợ, có khả năng tiêu diệt mọi thứ trong tầm mắt của hắn. Ba cảnh sát đã bị gϊếŧ, điều đó có nghĩa là tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Trình Kiến Minh nhanh chóng rời khỏi quán cafe, bước đi với tốc độ nhanh hơn bình thường. Mỗi bước chân đều mang theo sự cẩn trọng, như thể cậu đang chạy trốn khỏi một cơn ác mộng.
Trình Kiến Minh cần phải tìm hiểu thêm về tình hình, và hơn hết, cậu phải đảm bảo an toàn cho chính mình. Thế giới tiểu thuyết bỗng chốc trở thành một nơi đầy rẫy nguy hiểm, cậu phải tìm cách sống sót trong đó.
Trình Kiến Minh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi cậu gọi hỏi về năng lực của đối tượng mà cậu cần phải tiêu diệt.
Giọng nói từ hệ thống vang lên, thông báo một cách lạnh lùng:
"Năng lực thời gian - điều khiển thời gian và thao túng ký ức, một năng lực huyền thoại. Chủ sở hữu: Angle."
Cậu nhíu mày, cảm thấy bất an trước cái tên đó. Angle không phải là một nhân vật tầm thường; cô ta là một trong những thợ săn lợi hại nhất mà cậu từng nghe đến trong những câu chuyện. Sự mạnh mẽ và bí ẩn của cô ta khiến Trình Kiến Minh cảm thấy thấp thỏm.
Năng lực điều khiển thời gian không chỉ cho phép Angle thao túng các sự kiện mà còn có khả năng thay đổi ký ức của những người xung quanh. Điều đó có nghĩa là cô ta có thể xóa bỏ những ký ức về "thợ săn tác giả" hoặc thậm chí làm cho người khác quên đi sự hiện diện của cậu.
Trình Kiến Minh cảm thấy cần phải tìm hiểu thêm về Angle. Cậu không thể chỉ ngồi yên và chờ đợi, trong khi mối nguy hiểm ngày càng gần. Cậu cần thông tin, một cách để kết nối với những người có thể giúp đỡ hoặc bảo vệ cậu.
Trình Kiến Minh cảm thấy rằng cuộc sống của mình đã bước vào một trang mới đầy bất ổn, cậu cần phải sẵn sàng đối mặt với những thử thách đang chờ đón phía trước.
Hệ thống thông báo với giọng điệu nghiêm túc:
"Đặc nhiệm Trình, nhiệm vụ của cậu là tiêu diệt Angle. Nếu cô ta không bị tiêu diệt, mọi nhân vật trong tiểu thuyết sẽ bị phá tung hết lên. Hãy cẩn thận."
Trình Kiến Minh cảm thấy một cảm giác nặng nề đè lên vai. Nhiệm vụ này không chỉ đơn giản là tìm và tiêu diệt một kẻ nguy hiểm; nó còn có ý nghĩa sống còn với toàn bộ thế giới tiểu thuyết trên toàn trái đất.
Angle không chỉ là một thợ săn; cô ta là một thế lực mạnh mẽ có khả năng thao túng thời gian và ký ức.
Trình Kiến Minh biết rằng để đối đầu với cô ta, cậu cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Trình Kiến Minh quyết định tìm hiểu mọi thông tin có thể về Angle. Cậu cần biết về những điểm mạnh, điểm yếu và cách mà cô ta đã hoạt động trong quá khứ.
Trong đầu Trình Kiến Minh nảy ra nhiều câu hỏi: "Cô ta đang ở đâu? Tại sao cô ta lại trở thành một thợ săn? Có ai đã từng đối đầu với cô ta trước đây không?"
Cậu cảm thấy cần phải khai thác mọi nguồn lực có thể, từ các tài liệu cũ cho đến những lời đồn đại trong cộng đồng tiểu thuyết.
Trình Kiến Minh bước ra khỏi quán cafe, sẵn sàng bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm thông tin và chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.