Truy Vân

Chương 13: Tâm ma của Bạch Sơ Vân

Bạch Sơ Vân đứng trước cửa phòng Quan Khưu Thủy, do dự mãi không biết có nên gõ cửa hay không. Đang lúc y vẫn còn phân vân thì cánh cửa đóng kín kia bỗng mở toang ra.

“Đứng ngoài đấy làm gì? Vào đây.” Tiếng Quan Khưu Thủy bên trong vọng ra.

Bạch Sơ Vân có chút e dè, chung quy mọi thứ so với kiếp trước vẫn có chút khác biệt. Y cũng không biết sư tôn y có biết những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước của y hay không.

Quan Khưu Thủy ngồi trên ghế đẩu, thong thả thưởng thức chung trà trên tay mình. Một lát sau, ông mới cất tiếng hỏi: “Miếng ngọc bội lúc trước ta đưa đâu rồi?”

Bạch Sơ Vân nhanh chóng bước tới trước mặt ông, sau đó y dứt khoát quỳ xuống. Kiếp trước đối với y không khác gì một cơn ác mộng, từng ngày qua đi nó đều không ngừng gặm nhắm y. Khi ông ấy hỏi, từng đoạn kí ức đáng sợ kia lại thi nhau ùa về.

Kiếp trước? Ta vốn đã chết rồi.

“Thì ra ngươi là đệ tử của Quan Khưu Thủy. Ngươi có biết người sư tôn yêu quý của ngươi đã hại ta thê thảm như thế nào không? Ngay cả khi hắn phi thăng rồi ta vẫn chưa được yên.”

“Ngươi gạt bọn ta. Thì ra ngươi là tiên tu, còn là đệ tử của Trùng Thủy Tông nữa chứ. Ha ha ha!!! Nực cười thật.”

“Bắt được ngươi cũng là may mắn của bọn ta đấy chứ.”

Không, không phải ta. Là do các ngươi tự chuốc lấy, quả báo nhãn tiền mà thôi.

“Tại sao ngươi không cứu bọn ta? Không phải chúng ta là đồng môn sao?”

“Đệ tử thân truyền gì chứ. Ngay cả ma nhân cũng đánh không lại. Nếu ta là tam trưởng lão thì đã sớm trục xuất ngươi khỏi sư môn rồi.”

Bạch Sơ Vân ngồi hẳn xuống đất, y lấy tay bịt chặt tai của mình lại. Giống như giọt nước tràn ly, cơn ác mộng lại quay lại một lần nữa, không ngừng gặm nhấm tâm trí và linh hồn của y.

Bạch Sơ Vân hoảng loạn hét lớn: “Không!!! Ta không có! Đừng nói nữa!”

Đừng nói nữa. Ta không có, ta không phải.

“Sơ Vân!”

“Bạch Sơ Vân!”

“Ngươi có nghe thấy tiếng của ta không?”

Trong bóng tối vô tận, y nghe thấy tiếng nói quen thuộc đang gọi tên mình.

Cả người y lúc này đều đã ước đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khó coi đến cực điểm. Y khó khăn mở hai mắt ra, tiếng nói của đám người kia vẫn còn vang vọng bên tai của y.

Quan Khưu Thủy đỡ y ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn nhiều chưa?”

Khi Bạch Sơ Vân lấy lại ý thức liền phát hiện bản thân đang ngồi trên giường của sư tôn mình. Y hoảng hồn, đang chuẩn bị đi xuống thì bị ông ấy ngăn lại.

“Ngươi vẫn cứng đầu như vậy. Một chút cũng không thay đổi.”

Dù sao thì ông ấy cũng chỉ có mình y là đệ tử, cuối cùng chỉ đành thở dài nói: “Tạm thời ngươi đừng xuống giường. Đợi thần hồn ổn định rồi tính.”

“Vâng, sư tôn.” Bạch Sơ Vân nói nhỏ như muỗi kêu.

Quan Khưu Thủy đè thấp thanh âm xuống, trầm giọng hỏi: “Ta cứ cảm thấy ngươi không giống lúc trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Sơ Vân thẫn thờ nhìn ông, nghẹn ngào nói: “Sư tôn, con xin lỗi. Miếng ngọc bội người cho con, con đã dùng rồi.”

Quan Khưu Thủy nghe như sét đánh ngang tai, suýt chút nữa ông đã đứng không vững. Ông nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Hai người trầm mặc rất lâu sau cũng không có ai lên tiếng trước.

Bạch Sơ Vân lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt rã rời. Y biết việc này nhất thời sư tôn của y sẽ không thể chấp nhận được. Ông ấy là người thân duy nhất của y trên thế gian này.

Y còn nhớ rõ kiếp trước, vào giây phút y rơi vào tay Tu Nhan, cũng chỉ có ông ấy liều mạng cứu y ra ngoài. Cũng không biết, khi nhìn thấy cơ thể đã lạnh cứng của y thì ông sẽ như thế nào.

Quan Khưu Thủy lặng lẽ nhìn y một lúc, sau đó ông ấy phất tay áo về phía y. Một mùi hương nhẹ nhàng lập tức phả vào mặt, nhanh chóng ngấm vào từng sợi dây thần kinh.

Nhìn thấy y đã ngủ thϊếp đi hoàn toàn, ông ấy mới thở dài nói: “Ngươi nghĩ ngơi cho tốt đi. Ta đi một lát rồi về.”

***

Tại một nơi nào đó ở Thượng Tầng.

“Này, lão bất tử!” Duật Hàn vừa quơ tay qua lại trước mặt Quan Khưu Thủy, vừa cất tiếng gọi: “Ngươi không sao chứ?”

Quan Khưu Thủy giật bắn mình một cái, sau đó nhíu mày nhìn bàn cờ trước mặt.

Duật Hàn nhìn biểu cảm trên mặt ông ấy cũng đã đoán được vài phần, suy tư một lát rồi cẩn thận hỏi: “Dưới Trung Tầng xảy ra chuyện gì à?”

Quan Khưu Thủy nghiêm túc nói: “Đúng vậy. Ta cảm thấy chuyện xảy ra không đơn giản như chúng ta nghĩ.”

Duật Hàn vân vê con cờ trên tay mình, hờ hợt hỏi lại: “Ý của ngươi là sao?”

“Miếng ngọc bội trước kia ta đưa cho Sơ Vân, hắn đã dùng rồi.”

Tay Duật Hàn ngưng lại một lúc, sau đó ông ấy bỏ con cờ xuống bàn, nghiêm túc nói: “Ngươi biết rõ chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện ở Trung Tầng mà phải không?”

Quan Khưu Thủy hậm hực đúng dậy, ông đi được mấy bước thì bị Duật Hàn gọi lại.

“Ta biết ngươi rất yêu quý đệ tử của mình.” Duật Hàn nhanh chóng đi tới chắn trước mặt ông, sau đó đặt tay lên vai ông, nói lời thấm thía: “Sư huynh, chúng ta là sư huuynh đệ mà phải không? Có chuyện gì thì ta cùng ngươi giải quyết. Bên dưới kia cũng có đệ tử của ta.”

Ở Thượng Tầng trừ việc linh khí trên này nồng đậm hơn, linh thạch và linh bảo nhiều hơn thì cũng giống như song tầng Trung – Hạ, cũng có nhiều thế lực khác nhau, cũng có kẻ mạnh và kẻ yếu. Mặc dù, tứ đại tông môn ở Trung Tầng cũng được xem là một sự tồn tại to lớn, nhưng ở Thượng Tầng cường giả nhiều như mây này, bọn họ cũng chỉ được tính vào hàng ngũ tầm trung mà thôi.

Bởi vì ở đây còn có cư dân bản địa, là những người được sinh ra và lớn lên ở Thượng Tầng, còn những người phi thăng từ song tầng Trung – Hạ thì cũng giống như nông thôn lên thành phố vậy. Nên cho dù dưới song tầng Trung – Hạ có loạn lên thành bình địa thì cũng không liên quan hay ảnh hưởng gì đến bọn họ. Cho nên, những chuyện xảy ra dưới song tầng Trung – Hạ đều chỉ có thể dựa vào các trưởng bối đã phi thăng của tứ đại tông môn và vài tán tu lo liệu.

Lúc mới bắt đầu sát phạt ma nhân, bọn họ cũng chỉ cho rằng đây chỉ là một cuộc nổi loạn bình thường, chỉ cần phái ra vài đợt sát phạt là có thể dẹp yên. Không những vậy, bọn họ cũng có thể dựa vào lần sát phạt này để đệ tử có thêm cơ hội để cọ sát và thực chiến.

Nhưng Quan Khưu Thủy biết, không bị dồn vào bước đường cùng thì Bạch Sơ Vân sẽ không sử dụng miếng ngọc bội kia. Mọi chuyện không đơn giản như những gì mà bọn họ đang thấy.

***

“Bạch Sơ Vân!”

“Bạch tiên hữu!”

“Ngươi bị làm sao vậy?”

“Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”

Là ai đang nói chuyện vậy?

Đầu Bạch Sơ Vân vẫn còn ẩn ẩn đau, y yếu ớt gạt cái tay đang đặt ở trên mặt mình xuống, cố gắng chống tay lên giường để ngồi dậy.

“Ngươi tỉnh rồi à? Làm ta sợ hết hồn.”

Bạch Sơ Vân vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Trịnh Khiêm đang đứng trước mặt mình. Y đảo mắt nhìn quanh hết một lượt, sau đó quay sang hỏi gã: “Sao ngươi lại ở đây? Sư tôn của ta đâu?”

Trịnh Khiêm có chút ngại ngùng, gã vừa xoa ngón tay trỏ vừa suy nghĩ cẩn thận, sau đó mới mở miệng nói: “Ta cũng không biết nữa. Lúc ta tới thì chỉ có một mình ngươi ở đây thôi. Nếu có tiền bối ở đây thì có cho tiền ta cũng không dám tự ý xông vào.”

Bạch Sơ Vân thở dài một hơi, rồi đưa tay lên day huyệt thái dương. Y không rõ lúc đó đã xảy chuyện gì, chỉ nhớ rõ bản thân xuất hiện tâm ma, sau đó thì ngất đi lúc nào không hay.

“Không nói chuyện này nữa. Ngươi tìm ta có việc gì không?”

Trịnh Khiêm dáo dát nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.

“Ngươi không cần phải cẩn thận như vậy đâu. Chỗ này không có sự cho phép của sư tôn ta thì người khác không thể vào được.”

Bạch Sơ Vân nói với vẻ đương nhiên, vì phàm là nơi ở của trưởng lão đều có bố trí kết giới và trận pháp, tự ý xông vào không chết thì cũng bị thương. Nhưng khi y nói xong liền nhận ra, Trịnh Khiêm không mất chút sức lực nào đã vào được bên trong.

Sắc mặt Trịnh Khiêm nhìn y cũng không dễ coi, gã thở dài nói: “Ngươi không nói thì ta cũng không biết đấy. Lúc ta đi vào không hề có chút khó khăn nào. Ngươi nói xem là vì sao?”

“Ở Thượng Tầng xảy ra chuyện? Sư tôn của ta cũng đã…” Bạch Sơ Vân đứng phắc dậy, lo lắng nói.

Trịnh Khiêm đi qua đưa cho y bình đan dược, gã nói: “Ngươi bình tĩnh lại, ta nghĩ mọi chuyện vẫn chưa tới mức đấy đâu. Có thể vì một lý do gì đó mà kết giới nơi này đã yếu đi.”

Thấy y vẫn còn do dự, gã lại nói tiếp: “Ngươi uống viên đan dược này vào đi. Ta nhìn ngươi giống như sắp chết tới nơi rồi á.”

“Cảm ơn.” Bạch Sơ Vân liếc nhìn bình đan dược trên tay gã xong liền trút ra một viên đan dược, sau đó lập tức nuốt xuống.

Mặc dù Trịnh gia không phải là gia tộc đứng đầu trong bách gia, nhưng vẫn có thể cung cấp đan dược thượng phẩm cho đệ tử gia tộc sử dụng với số lượng nhất định. Viên đan dược gã đưa y cũng là một loại đan dược trị thương thượng phẩm.

Sau khi y uống xong sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều, khí huyết lưu thông, da dẻ hồng hào hơn.

Không khí trong phòng ngưng trọng, một lúc sau y mới hỏi gã: “Giao hẹn của chúng ta vẫn chưa tới mà, bên Trịnh gia của ngươi xảy ra chuyện lớn gì hay sao?”

Trịnh Khiêm dứt khoác gật đầu, gã nói: “Bên chỗ ta rối rắm lắm. Hay ngươi đi theo ta qua đó đi, ta cũng không biết nói như thế nào mới phải.”

Chắc phải mất vài hôm nữa sư tôn mới quay về, giờ mình đi theo hắn qua đấy chắc cũng không sao. Suy nghĩ một lát sau, Bạch Sơ Vân nói: “Được, ta đi theo ngươi.”