“Sư tôn cho gọi đệ tử tới có chuyện gì không ạ?” Bạch Sơ Vân cung kính quỳ một gối trước cửa phòng Quan Khưu Thủy, ôm quyền hơi cúi đầu xuống, nói với giọng đều đều.
Từ trong phòng vọng ra giọng nói trầm thấp, ngữ điệu ôn hòa của một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi tuổi.
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Tính thế nào?”
Bạch Sơ Vân hơi cau mày, tư thế vẫn giữ nguyên như cũ, chầm chậm cất lời: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Hửm? Có thật là đã suy nghĩ kỹ rồi?” Quan Khưu Thủy ngữ điệu vẫn ôn hòa như cũ, nói vọng ra.
“Hoàng hôn và bình minh, con đã ngắm đủ rồi.” Bạch Sơ Vân đứng lên, hơi cúi người xuống, y ôm quyền đặt ở phía trước, cung kính nói: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì con xin phép đi trước.”
Y nói xong liền quay người rời đi. Quan Khưu Thủy phía sau cánh cửa cũng chỉ gật gù vài cái, sau đó nhắm mắt dựa vào thành giường.
***
Ba ngày sau, tại hội đấu giá Bá Bảo.
“Ngươi có chắc là ở đây không?” Chu Phong đi phía sau ngờ vực hỏi.
Mặc Duệ Vũ hơi nhăn mày, không kiên nhẫn đáp: “Hắn ở trong kia.”
Hai người họ vừa đi tới cầu thang thì gặp Trịnh Khiêm. Trông gã cứ như một kẻ sa cơ thất thế, người nhà xa lánh, trên gương mặt chỉ còn lại thất vọng và buồn bã.
Bọn họ mặc kệ tiếng hò reo và sôi nổi của buổi đấu giá, tiếp tục đi lên tầng hai. Bạch Sơ Vân đã tới đây từ sớm, nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của bọn họ y cũng không quá bất ngờ.
Trên bàn là tấm bản đồ đã trải ra từ sớm. Có nhiều nơi trên bản đồ đã được y dùng chu sa đánh dấu.
“Vực dậy tinh thần đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Mặc Duệ Vũ đứng ngay bên cạnh y, trầm giọng: “Ngươi tính thế nào?”
Bạch Sơ Vân chỉ quay sang nhìn gã một chút, sau đó nói: “Trên đây là những nơi có dấu vết của ma nhân, rất có thể một trong những nơi này hoặc gần đó có sào huyệt của ma tộc.”
Trịnh Khiêm cau mày, vừa lướt nhẹ bàn tay lên tấm bản đồ vừa hỏi: “Phải kiểm tra qua từng nơi một hay sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Sơ Vân nói: “Phải xác thực từng nơi một. Chỉ cần diệt cái rễ, những thứ khác không thành vấn đề.”
Dựa theo kế hoạch, Trịnh Khiêm sẽ đảm nhận khu vực đặt dưới sự quản lý của Trịnh gia, Bạch Sơ Vân thì đảm nhận khu vực đặt dưới sự quản lý của Trùng Vi Tông, còn Mặc Duệ Vũ và Hạ Vũ sẽ đảm nhận khu vực đặt dưới sự quản lý của Trùng Thủy Tông.
***
Vẫn y như kiếp trước, đám người vô nhân tính đó đã bắt đầu tàn sát khắp nơi.
Chu Phong bất lực nhìn cô gái bị đám ô hợp gắn mác là tiên nhân đó ức hϊếp, lăng nhục rồi gϊếŧ chết. Hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng trơ mắt nhìn từ đầu tới cuối.
“Ngươi biết rõ nàng không phải ma nhân mà. Tại sao lại không cho ta ra tay chứ?” Mặc Duệ Vũ tức giận chất vấn hắn.
“Ngươi định làm gì?” Trên mặt Chu Phong không có lấy chút gợn sóng, bình tĩnh và trầm ổn, hắn hỏi: “Tính đi lên dạy dỗ bọn chúng, hay là nói lý?”
Mặc Duệ Vũ lặng người nhìn hắn, gã nhất thời không biết nên đáp thế nào. Lúc này, Chu Phong lại nói tiếp: “Trên người nàng có khí tức của ma nhân, cho dù có nói thế nào hay làm gì thì cũng không cứu được. Trừ phi ngươi gϊếŧ hết bọn họ.”
Câu cuối cùng từ miệng hắn thốt ra chẳng có lấy một chút xao động, từ chữ đầu tiên tới chữ tới chữ cuối cùng đều là một tông giọng trầm ổn như vây.
Mặc Duệ Vũ không nhìn được cảnh tượng trước mắt liền nhắm mắt lại, quay người rời đi. Gã sống suốt mấy chục năm nay, thật không ngờ những người được gọi là tiên nhân đó vô nhân tính và tham lam đến như vậy. Chỉ vì một chút ít linh thạch mà nhẫn tâm gϊếŧ người tùy tiện giữa ban ngày. Trong thoáng chốc gã đã cho rằng đám người đó mới là nội gián ma tộc.
Hai người bọn họ đi một lúc lâu, khi đứng trước Dược Viên vừa lạ vừa quen trước mắt mình cảm xúc trong lòng Mặc Duệ Vũ không kìm được mà xao động.
Việc này cũng hoang đường quá rồi. Ta thật không ngờ… Thật không ngờ bản thân sẽ có một ngày dùng đôi bàn tay này gϊếŧ chết người thân thiết nhất. Sư cô… Nếu như người không phải thì thật tốt. Con sẽ không…
Mặc Duệ Vũ rũ mắt: “Ta không làm được.”
Tâm trạng của gã hiện tại như thế nào hắn không biết được, chỉ nghe gã nói: “Ngươi… ra tay đi.”
“Vậy cũng được.” Chu Phong cũng không có rãnh tới mức bận tâm tới cảm xúc hiện tại của gã. Hắn bây giờ chỉ muốn đánh nhanh rút lẹ.
Sương Nhuệ là cao thủ dùng độc dược và trận pháp, tu vị hiện tại cũng chỉ thua kém đại trưởng lão ba cảnh giới, nên muốn lấy mạng người này bằng cách đánh trực diện là điều ngu xuẩn nhất. Mặc dù việc này rất khó nhằn nhưng cũng không phải là không thể.
Nghe nói toàn bộ ma nhân đều có một điểm yếu chung là hắc liên tâm. Bọn họ từ khi sinh ra, hoặc là bắt đầu bước vào con đường không thấy ánh sáng này đều sẽ có một hắc liên tâm. Bọn họ không có trái tim, nói cách khác, hắc liên tâm chính là trái tim của bọn họ. Chỉ khác một điều là hắc liên tâm này có thể xem như linh bảo mà sử dụng, cũng có thể dung nhập vào cơ thể tùy ý thay đổi vị trí.
Trông như không khả thi, nhưng thật ra rất khả thi. Bởi vì, Mặc Duệ Vũ biết hắc liên tâm của Sương Nhuệ đang nằm ở đâu.
[Hồi tưởng – Mười hai năm về trước, tại Trùng Thủy Tông]
“Sư cô ơi, đây là cái gì vậy?” Mặc Duệ Vũ mười tuổi ngây ngô ngồi bên cạnh Sương Nhuệ, tò mò nhìn cái hộp trên tay nàng.
Sương Nhuệ phất tay áo che cái hộp lại, mỉm cười nói: “Đây là tính mạng của ta.”
“Tính mạng của người?” Mặc Duệ Vũ vươn tay lên muốn chạm vào cái hộp gỗ kia nhưng giữa chừng lại bị nàng ngăn lại.
Sương Nhuệ dọa: “Ể? Nhóc con, tò mò quá sẽ rước họa vào thân đó.”
Mặc Duệ Vũ cau mày lại, bỉu môi nhào qua người nàng, giở trò làm nũng: “Thôi mà sư cô. Con biết người thương con nhất mà. Cho con xem một chút đi. Đi mà sư cô!”
“Không được là không được.”
Trong lúc sơ ý nàng đã lỡ tay đẩy gã ngã nhào ra đất, sau đó tên lưu manh này liền nhân cơ hội ăn vạ.
“Sư cô người thật quá đáng! Người chẳng thương con gì cả. Hu hu… Sư cô không còn thương con nữa rồi…”
Sương Nhuệ hết nhìn gã rồi lại nhìn cái hộp gỗ trên tay mình, hết cách, nàng đành chiều cái tên sư điệt không đứng đắn này. Nàng thở dài, bất lực nói: “Muốn xem thì mau qua đây.”
Mặc Duệ Vũ nghe xong liền lòm còm ngồi dậy, nếu như sau lưng gã có một cái đuôi thì có lẽ nó đang vẫy rất mãnh liệt.
“Oa! Đây là cái gì vậy sư cô? Đẹp thật! Con cũng muốn có một cái.”
“Không được chạm tay vào! Không phải ta đã nói là chỉ xem thôi sao.” Sương Nhuệ vừa đóng nắp hộp lại thì Mặc Duệ Vũ lại giở trò cũ.
“Cho con xem một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi mà. Sư cô… Con năn nỉ á!”
“Chỉ một chút nữa thôi đó.” Sương Nhuệ cuối cùng cũng bị thua bởi con chó nhỏ này.
“A, vâng ạ.”
[Trở về thực tại]
Mặc Duệ Vũ nghẹn ngào, cố kìm lại giọt nước mắt sắp rơi xuống. Gã không quan tâm Chu Phong tiến hành có thuận lợi hay không. Cũng không quan tâm mấy cái quy tắc tẻ nhạt kia.
Mặc Duệ Vũ đường đột chạy vào bên trong nhà, mở toang cửa ra. Sau tấm rèm cửa thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng của một cô gái.
“Sư cô!” Gã mặc kệ tất cả lao tới ôm chặt lấy Sương Nhuệ.
Sương Nhuệ bất ngờ bị gã ôm lấy nhất thời không phản ứng kịp. Hai tay nàng ở trên không trung do dự một lúc, sau đó mới chầm chậm ôm lấy gã, vừa vỗ lên lưng gã vừa hỏi:
“Con hôm nay sao vậy?”
Mặc Duệ Vũ lắc đầu nguầy nguậy, nghẹn ngào nói: “Sư cô… Con muốn…”
Sương Nhuệ đẩy gã ra, khó hiểu hỏi: “Thằng nhóc này hôm nay bị làm sao vậy? Có phải lại bị chưởng môn trách phạt không?”
Hai mắt gã hiện rõ nét bi thương vô cùng tận, mím môi một lúc, sau đó nói: “Con hôm nay đột nhiên muốn tấu cho người nghe một khúc.”
Gã nói rồi mang cây sáo ra, quyến luyến nhìn nó một lúc sau đó mới nâng mắt lên nhìn nàng.
“Chỉ có như vậy thôi hả?” Sương Nhuệ vén sợi tóc bị gió thổi loạn, mỉm cười nói: “Cũng đã lâu rồi ta không nghe con thổi sáo.”
Mặc Duệ Vũ nâng sáo lên đặt bên môi, bắt đầu thổi. Tiếng sáo cất lên không mang theo một tia linh lực nào, nhưng lại cho người ta cảm giác bi thương từ tận đáy lòng. Tiếng sáo cất lên vang vọng cả căn phòng. Có quyến luyến không nỡ, có tự trách, lại giống như đang đưa tiễn người đi xa.
Sương Nhuệ ngồi một bên lẳng lặng lắng nghe, thật lâu sau nàng mới nhỏ giọng hỏi: “Con đã biết rồi đúng không?”
Mặc Duệ Vũ vẫn tiếp tục thổi, không trả lời.
Sương Nhuệ lại hỏi tiếp: “Con thật sự đành lòng gϊếŧ người sư cô này?”
Mặc Duệ Vũ rưng rưng nước mắt nhìn nàng, tiếng sáo vẫn tiếp tục vang lên. Rồi tiếng sáo bỗng dưng im bặt ngay khi Sương Nhuệ vén tay áo lên để lộ ra vô số sợi tơ máu màu đen quỷ dị.
Sương Nhuệ đặt ngón trỏ lên chạm vào môi ngăn không cho gã mở miệng, nàng nói: “Ta có thể sống tới bây giờ cũng đã quá đủ rồi. Con không cần phải tự trách.”
Một giọt nước mắt bất chợt rơi trên mu bàn tay của gã, từng giọt theo đó thi nhau rơi xuống. Gã nức nở nói: “Sư cô… Việc này sư tôn có… Hức, sư tôn con có…”
“Duệ Vũ đừng khóc.” Sương Nhuệ lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho gã, nàng hơi nghiên đầu, mỉm cười nói: “Việc này bọn họ đã sớm biết rồi. Kết cục ngày hôm nay chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Sư cô…”
Chốc lát sau, Mặc Duệ Vũ giống như đứa trẻ mười tuổi khi xưa nằm cuộn người lại, gối đầu lên chân nàng.
Sương Nhuệ ôm lấy ngực mình, khoé miệng gỉ máu đen. Nàng biết giờ tử của mình tới rồi. Cơn đau từ trong xương tủy bắt đầu lan rộng ra toàn thân. Nàng nhịn, nhịn để sư điệt nàng yêu thương nhất không phát hiện. Nàng không muốn đứa trẻ này vì nàng mà áy náy, cắn rứt lương tâm, hay tệ nhất là sinh ra tâm ma.
“Sư cô ơi, người có thể hát cho con nghe không? Con muốn nghe người hát.” Một giọt nước mắt khác lại rơi xuống.
“Được, sư cô hát cho con nghe.”
Sương Nhuệ vừa xoa đầu gã vừa ngân nga: “Đinh đang đinh đang… Cạnh cánh đồng xanh có con suối nhỏ, con suối nhỏ chảy róc rách róc rách. Đinh đang đinh đang… Cạnh cánh đồng xanh có ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà nhỏ hiu quanh không có người. Đinh đang đinh đang… Cạnh ngôi nhà nhỏ có cái giếng nhỏ, cái giếng nhỏ đang đợi cơn mưa rào.”
Mặc Duệ Vũ yên lặng lắng nghe từng câu từng chữ một. Gã muốn khắc ghi giọng nói của nàng vào tâm trí của mình. Khắc ghi khoảng thời gian ngắn ngủi bình yên này vào trong trái tim.
Gã biết, gã không còn sư cô nữa rồi. Từ giờ trở đi sẽ không còn ai hát đồng dao cho gã nghe nữa. Cũng không còn ai dịu dàng xoa đầu gã, dỗ gã vui vẻ nữa. Tất cả đều không còn nữa rồi...
“Sư cô ơi…” Mặc Duệ Vũ ôm nàng vào lòng, nghẹn ngào: “Sư cô ơi, người tỉnh lại đi. Con xin lỗi… Con biết sai rồi… Hức, người đừng bỏ con mà… Sư cô ơi…”