Truy Vân

Chương 11: Trùng Thủy Tông

Nếu lời hắn nói là thật thì tiên tộc không phải nguy rồi sao. Hy vọng những điều hắn nói là giả, không phải thật.

Kể từ lúc nghe thấy mấy lời kia của Bạch Sơ Vân thì mày của gã không lúc nào có thể thả lỏng, sắc mặt sa sầm đến khó coi. Vừa đi được một đoạn thì có đệ tử đi tới trước mặt gã, ôm quyền nói: “Sư huynh, chưởng môn cho mời!”

“Ta biết rồi.” Gã nói xong liền bước nhanh qua chỗ chưởng môn.

Trùng Thủy Tông có một luật lệ bất thành văn được lưu truyền nhiều thế hệ là chưởng môn chỉ có thể là nữ, nhưng đến phiên Thanh Nhàn – chưởng môn Trùng Thủy Tông đời này, nàng còn chưa kịp thu nhận nữ đệ tử thì đã tấn thăng Thượng Tầng.

Mặc dù người trước mặt này chỉ là phân thần của nàng nhưng Mặc Duệ Vũ bình thường rất e ngại và rất hiếm khi tới thỉnh an. Nguyên nhân có lẽ vì…

Phía sau tấm rèm lụa mỏng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một thiếu nữ độ tuổi hai mươi đang nằm nghiên trên trường kỷ, một tay nàng đỡ đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn theo chung rượu được vân vê trên tay còn lại.

Giọng thanh như nước suối trong, nhẹ như lông vũ chầm chậm vang lên: “Ta vừa tìm được công pháp có thể giúp người ta biến thành nữ này. Ngươi có muốn thử không?”

Mặc Duệ Vũ thở ra một hơi, lắc đầu nói: “Sư tôn, ta… Ta thật sự không có cái ước muốn đó. Chẳng lẽ người không thu được nữ đệ tử nào ở Thượng Tầng à?”

Thanh Nhàn ngồi phắt dậy, bực mình nói: “Thu cái gì mà thu chứ? Trên đây ai cũng là thần hết cả rồi. Ngươi bảo ta thu làm sao được đây.”

Mặc Duệ Vũ bất lực hỏi: “Chẳng lẽ không thể phá lệ một lần?”

Thanh Nhàn bước xuống khỏi trường kỷ, tay trái chống bên hông, hậm hừ nói: “Đã bảo không được là không được.”

Mặc Duệ Vũ nhún vai nói: “Vậy con cũng hết cách rồi. Nếu như người không có chuyện quan trọng gì muốn nói thì con đi đây ạ.”

“Ngươi đứng lại đó!”

Gã vừa quay lưng bước được vài bước đã bị gọi lại. Thanh Nhàn ngồi lại trường kỷ, nghiêm túc nói: “Chuyện của Trung Tầng ta không được nhúng tay vào, tiên cơ cũng không thể tiết lộ được.”

Mặc Duệ Vũ chóp mắt một cái, chầm chậm quay người lại nhìn nàng, hỏi: “Sư tôn nói như vậy là có ý gì?”

Thanh Nhàn hít sâu vào một hơi, âm trầm nói: “Việc của tông môn ngươi không cần phải lo, những thứ khác cũng không cần phải nhúng tay vào. Hứa với ta, nhất định phải sống thật tốt.”

Mặc Duệ Vũ bước tới gần nàng hơn, gấp gáp hỏi: “Có phải người sớm đã biết chuyện gì rồi không? Đã biết sớm sẽ có kết quả nhưng tại sao lúc đầu lại quyết định như vậy chứ? Người cùng với những tiền bối đó mặc dù không thể nhúng tay vào, nhưng không phải lời nói vẫn có giá trị đó hay sao. Chỉ cần…”

“Đủ rồi!” Thanh Nhàn nhắm mắt lại, mệt mỏi cất tiếng: “Có một số chuyện sớm đã được định sẵn, những việc bọn ta có thể làm là cố gắng giảm thiểu tổn thất mà thôi. Ta không giống những người khác. Duệ Vũ, ta chỉ có một mình ngươi là đồ đệ. Hứa với ta, nhất định phải sống sót.”

Mặc Duệ Vũ nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi để ổn định tâm tình, nhàn nhạt đáp: “Con sẽ cố gắng.”

***

Những lời nói kia của Thanh Nhàn phần nào đã ngầm khẳng định lời nói của Bạch Sơ Vân là thật. Gã sợ rồi.

Mặc Duệ Vũ không biết cha mẹ thân sinh của mình là ai, vì từ khi còn rất nhỏ gã đã sống ở Trùng Thủy Tông. Gã đối đãi với mỗi một người sống tại nơi này giống như người thân trong gia đình. Gã không hy vọng việc đó có liên quan tới Trùng Thủy, nhưng thiên đạo nào có tốt tính như vậy.

Giao hẹn với họ Bạch kia chỉ có ba ngày thôi, nếu như từ đây tới đó mọi thứ đều tốt thì hay quá.

Mặc Duệ Vũ miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, trông nó vừa ngốc nghếch vừa cô quạnh. Phàm những thứ con người sợ hãi và lo ngại nhất đều sẽ xảy ra trong trong tương lai gần. Gã còn chưa kịp bước vào phòng mình đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ đằng xa vang vọng tới.

Mặc Duệ Vũ cứng đơ hết cả người, mặt tái lại, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi phát ra tiếng hét. Từ đằng xa, gã nhìn thấy một bàn tay nằm dưới lớp áo mỏng của một nữ đệ tử đang nằm trong bụi cây. Gã bước lại gần, thật chậm, thật chậm. Chân gã bất chợt run lên, vừa nhìn thấy dáng vẻ của người kia thì tức khắc khuỵ gối xuống nôn thốc, nôn tháo.

Nữ đệ tử kia quần áo xốc xếch, hai mắt trợn trừng ra, trên mặt và khắp người toàn là những vết bầm tím và máu. Trông người này giống như đã bị người ta vừa hút sinh khí vừa cưỡиɠ ɧϊếp tới chết. Gã cảm nhận rõ ràng khí tức còn sót lại xung quanh đây không phải linh tức thuần khiết của tiên tộc, mà là ma nhân.

Sao lại có thể chứ? Trận pháp phòng ngự vẫn tốt mà, ma nhân làm sao có thể vào đây được. Không thể nào… Đây, không phải…

Mặc Duệ Vũ nắm chặt nắm tay lại, cắm đầu chạy về phòng. Gã ngồi co ro trong một góc nhỏ giống như mèo con mất nhà. Hiện thực quá mức đáng sợ khiến gã nhất thời không thể chấp nhận được.

Ngày hôm sau, tại Trùng Thủy Tông lại có thêm mấy người bị hại. Cách thức gây án tuy không giống nhau, nhưng đánh giá sơ bộ đều do ma nhân làm.

Ngày thứ ba, Mặc Duệ Vũ đi tới chỗ của tam trưởng lão – Sương Nhuệ, mong muốn nhận được vài lời an ủi linh hồn từ nàng.

So với chưởng môn Thanh Nhàn, quan hệ của hai người bọn họ tuy không thân thiết bằng nhưng nàng cũng là một trong số ít người gã tìm tới mỗi khi buồn.

Sương Nhuệ là một người sống khá an phận, tính khí ôn hòa lại dễ gần. Nàng từ trước tới nay không thích náo nhiệt, luôn sống một mình ở Dược Viên, không có đệ tử, càng không có tri kỷ.

Dược Viên thật ra chỉ là một mảnh đất nhỏ Sương Nhuệ dùng để trong hoa, trồng linh thảo mà thôi, cho nên nơi đây được xem là tài sản cá nhân của nàng.

Hôm nay ta đến đột ngột như vậy không biết sư cô có phiền lòng hay không.

Mặc Duệ Vũ đứng trước Dược Viên do dự một hồi mới bước vào. Khung cảnh trước mắt vẫn quen thuộc như mọi khi. Sương sớm còn đọng trên phiến lá, trong không khí phảng phất hương thơm của trăm hoa, sự tươi mát của cỏ cây.

“Sư cô, Duệ Vũ hôm nay tới bái phỏng.”

Mặc Duệ Vũ cũng không đợi ân chuẩn, không đợi hồi âm mà đường đột bước vào như nhà mình. Ai bảo sư cô thương hắn nhất, lại không so đo chút tiểu tiết này với hắn làm gì.

Gã vừa bước vào nhà đã treo trên môi nụ cười. Cho dù trải qua bao nhiêu lâu, qua bao thăng trầm thì nơi đây vẫn luôn là nơi khiến gã cảm thấy thoải mái nhất.

Gã cứ ngỡ vẫn giống như trước kia không chút lo ngại chạy tới ngồi bên cạnh Sương Nhuệ, nhưng khi vừa thấy bóng dáng nàng thấp thoáng sau tấm rèm thì đã bị câu nói kia ngăn lại.

“Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?” Sương Nhuệ nói với giọng gắt gỏng.

Nụ cười trên môi Mặc Duệ Vũ cứng lại, cứng ngắt nói: “Sư cô, con tới thăm người. Đã lâu không tới, con rất…”

“Được rồi.” Sương Nhuệ không kiên nhẫn đợi gã nói xong, dứt khoát cắt ngang: “Ta rất khỏe. Nếu như không có chuyện gì khác thì ngươi về đi.”

“Nhưng mà…”

Một con dao găm bay thẳng từ phía sau tấm rèm ra ngoài, ghim ngay trước mũi chân vừa mới bước lên được một bước của gã.

“Cút! Đừng có mà làm phiền ta!” Ngực Sương Nhuệ phập phồng, lớn tiếng quát.

Trái tim Mặc Duệ Vũ lúc này đau đớn tới mức khó thở. Gã buồn bã cúi thấp đầu xuống, giọng nói run run: “Đệ tử bái biệt sư cô!”

Mặc Duệ Vũ lảo đảo đi ra bên ngoài, từng giọt nước mắt không thể kìm nén mà lần lượt rơi xuống.

Là Sương Nhuệ đã thay đổi hay nàng vốn đã như vậy?

Mặc Duệ Vũ đau lòng nhìn bông hoa nhỏ trước mặt mình, khẽ khàng đưa tay lên chạm nhẹ lên cánh hoa. Trong căn phòng nhỏ toàn là tử khí, những thứ thuần khiết vẫn chưa bị vấy bẩn này sẽ sống được bao lâu nữa đây?