Chu Phong cầm lọ thuốc đi tới trước cửa phòng Bạch Sơ Vân, do dự mãi mới dám gõ cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Bạch Sơ Vân từ trong phòng nói vọng ra: “Tìm ta có chuyện gì?”
Chu Phong cẩn thận mở lời: “Ta tới đưa thuốc giải cho ngươi. Độc của…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị y cắt ngang: “Không cần đâu. Ngươi về đi.”
“Ta còn muốn bàn chút chuyện về việc sắc lệnh vừa được ban xuống.” Chu Phong nói thêm: “Liên quan tới ma nhân.”
Bên trong phòng, Bạch Sơ Vân vừa sắp xếp lại linh bảo vừa nói vọng ra: “Ta nói rồi, ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nữa. Còn nữa, chuyện của ma nhân ta cũng không muốn dính líu tới. Kiếp này ta chỉ muốn an ổn tu hành mà thôi.”
Cửa phòng lại một lần nữa bị người ta hung hăng đạp mở. Chu Phong bước tới trước mặt y, dõng dạc nói: “Những chuyện đó ta đã sớm biết rồi. Ngươi không cần phải gạt ta, lại không cần phải ôm hết trách nhiệm về mình.”
Bạch Sơ Vân phất tay thu mấy linh bảo chất đầy dưới đất kia lại, lạnh lùng nói: “Ngươi là người hay là chó mà nói mãi không hiểu vậy?”
Y chỉ nhìn lướt qua lọ thuốc trong tay hắn, sau đó lại triệu linh kiếm của mình ra chỉ thẳng vào yết hầu hắn, đe doạ: “Ngươi khôn hồn thì cút khỏi mắt ta, nếu không đừng trách ta không niệm tình tứ trưởng lão.”
Chu Phong đứng sát lại gần mũi kiếm, chất vấn: “Năm đó ta không hề biết ngươi rơi vào tay Tu Nhan, chẳng lẽ chỉ vì ta không thể cứu ngươi ra ngoài mà ngươi ghi thù ta sao? Hay là ngươi căm thù việc ta phản bội sư môn? Nhưng những việc đó dù sao cũng đã là…”
“Đủ rồi!” Bạch Sơ Vân trừng mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ! Ngươi chả hiểu cái gì cả! Ngươi là tên ngu ngốc, đần độn, tứ chi phát triển!”
Dường như vết thương cũ lại tái phát, y ôm chặt lấy ngực mình, hô hấp cũng khó khăn hơn, y nói: “Ngươi tốt nhất nên an phận làm một đại sư huynh cao cao tại thượng của ngươi đi. Những chuyện khác không cần ngươi lo.”
Bạch Sơ Vân nói xong liền thu kiếm lại, lướt nhanh qua người hắn đi ra ngoài. Trong căn phòng lạnh lẽo này chỉ còn lại một mình Chu Phong.
Hắn không hiểu tại sao hết lần này tới lần khác y đều nói hắn không hiểu. Hắn thật sự cái gì cũng không hiểu sao?
Chu Phong thẫn thờ đi về phòng của mình. Hắn muốn yên tĩnh, cẩn thận xâu chuỗi những sự kiện quan trọng của kiếp trước lại. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng chỉ nhớ được vài thứ vụn vặt, hoàn toàn không có chút thu hoạch nào.
***
“Ngươi tìm ta có việc gì không?” Mặc Duệ Vũ không kiên nhẫn nói: “Chuyện có liên quan tới tên kia thì miễn đi.”
Chu Phong ném một cái túi trữ vật qua cho gã, hỏi: “Nhiêu đây đủ chưa?”
Mặc Duệ Vũ nhìn món đồ bên trong túi trữ vật, trào phúng nói: “Thật không ngờ Chu Phong ngươi lại hào phóng tới như vậy.”
“Ta muốn biết về chuyện của Bạch Sơ Vân.” Chu Phong nghiêm giọng.
Mặc Duệ Vũ nâng một bên mày lên, hỏi lại: “Chuyện gì?”
Chu Phong dứt khoát đáp: “Tất cả.”
Mặc Duệ Vũ thở ra một hơi, lười biếng dựa người lên cái cây to phía sau, khoanh tay lại nhìn hắn: “Cũng được thôi. Nhưng mà…”
Nhìn thấy gã do dự hắn chẳng ngần ngại ném thêm một cái túi khác qua. Gã nhìn cái túi trên tay mình với vẻ mặt chẳng mấy hứng thú, sau đó lại ném trở về.
“Ngươi muốn biết chính xác thì tại sao không tự mình tìm đi.”
***
Sau khi sắc lệnh được ban xuống chưa đầy một tuần thì khắp song tầng Trung – Hạ đã dậy sóng. Những tiên môn chính phái khác nhau sẽ có những phần thưởng khác nhau nhưng bọn họ cuối cùng chỉ có một mục đích là thanh trừ tàn dư của ma nhân từ hơn vạn năm trước.
Nhưng mà, diệt ngọn không diệt gốc, sào huyệt thật sự của ma tộc vẫn còn tồn tại nên cho dù có gϊếŧ sạch những người bị hoài nghi cũng bằng thừa.
Tại một con hẻm nhỏ trong thành Bình Dương.
“Người bên cạnh ngươi là ai vậy?” Bạch Sơ Vân cẩn thận đánh giá người bên cạnh gã.
Mặc Duệ Vũ vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Ngươi không cần lo. Người này là huynh đệ tốt của ta - Hạ Vũ. Thêm một người là thêm một phần sức mạnh mà.”
Bạch Sơ Vân luôn cảm thấy người bên cạnh gã rất quen mắt, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ được đã gặp qua ở đâu.
“Cái tên này hôm nay bị làm sao vậy? Ngươi làm gì nhìn người ta ghê thế?” Mặc Duệ Vũ tỏ vẻ khó chịu.
Lúc này Bạch Sơ Vân mới chịu rời tầm mắt khỏi người kia, quay sang nói với gã: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên khởi hành càng sớm càng tốt.”
***
Năm ngày sau, tại Trịnh Gia Trang.
Trịnh Khiêm mở tấm bản đồ ra đặt lên bàn, hỏi: “Chuyện này đã báo lên trên chưa?”
Bạch Sơ Vân vừa nhíu mày nhìn tấm bản đồ vừa đáp: “Việc này vạn lần không thể báo lên.”
“Tại sao vậy?” Trịnh Khiêm chống tay nhìn y, suýt xoa hỏi.
Không riêng gì Trịnh Khiêm mà hai người bên cạnh sau khi nghe được câu trả lời của y cũng rất bất ngờ.
“Nếu như bây giờ ta nói trong nội bộ tiên môn chính phái và bách gia có nội gián của ma tộc thì các ngươi có tin không?”
Cả ba người nghe xong có chút mơ hồ, nhất thời không thể xác định được y đang nói thật hay đùa.
“Ngươi có bằng chứng không?” Sắc mặt Mặc Duệ Vũ hơi sầm xuống, nghiêm túc hỏi.
Bạch Sơ Vân lại nói: “Các ngươi không tin thì có thể quay về tự kiểm chứng mà. Ta tin chắc là những nơi trọng yếu nhất đều đã có sự hiện diện của ma nhân.”
Y nói rồi cất tấm bản đồ đi, bỏ lại một câu “Các ngươi tự mình kiểm chứng đi, ba ngày sau gặp lại chỗ cũ.” xong liền quay người rời đi.
Ba ngày kế tiếp ở Trịnh Gia Trang và Trùng Thủy Tông chắc sẽ vô cùng thú vị, nhưng Bạch Sơ Vân lúc này cũng không có tâm trạng quan tâm tới.
Chu Phong suốt ba ngày này luôn theo sát nhất cử nhất động của y, điều khiến hắn không ngờ tới là suốt ba ngày này y không hề bước chân ra khỏi cửa phòng.
Trùng Vi Tông có mười vị trưởng lão tọa chấn, nhưng có đúng là mười người hay không?
Từ thuở khai thiên lập địa thế giới này đã phân chia vô cùng rạch ròi thành bốn tầng. Hạ Tầng gồm những người vẫn chưa thành tiên hoặc không thể thành tiên, Trung Tầng gồm những tiên tu cấp thấp và cấp trung, khi con người vượt qua cấp trung thì sẽ tiến vào Thượng Tầng, còn tầng cuối cùng chính là một bí ẩn mà chưa có ai giải đáp được.
Những tông môn lớn ở Trung Tầng thật ra đều có người đã tiến vào Thượng Tầng, Trùng Vi Tông cũng không ngoại lệ.
Hiện tại, Trùng Vi Tông có bốn người đã tiến vào Thượng Tầng, gồm có chưởng môn Triệu Kính, đại trưởng lão, tứ trưởng lão Duật Hàn – sư tôn của Chu Phong và tam trưởng lão Quan Khưu Thuỷ - sư tôn của Bạch Sơ Vân. Cũng tức là nói, những người hiện tại ở Trung Tầng thật ra chỉ là một phân thần của bọn họ mà thôi.
Theo như quy tắc, người của Thượng Tầng không được can thiệp vào chuyện của song tầng Trung – Hạ, cho nên những người đó mới chọn cách này. Tuy không giúp đỡ gì được khi biến cố xảy ra nhưng bọn họ vẫn có thể nắm được tình hình ở đây.
Trách nhiệm bây giờ xem ra phải do mấy người ở song tầng Trung – Hạ tự mình gánh rồi.