Truy Vân

Chương 9: Sắc lệnh ban xuống

Hai người họ bay một đường xông thẳng ra bên ngoài Địa Tàng, vừa đi ra đã nhìn thấy đám Mặc Duệ Vũ chờ sẵn bên ngoài.

Mặc Duệ Vũ thấy Bạch Sơ Vân chật vật bị vây trong khốn cảnh cũng không có ý định đi qua giúp đỡ. Gã chỉ đứng ở một bên kéo lên một nụ cười không hé răng vô cùng thiếu đòn, lại đưa một ánh mắt trêu tức nhìn y.

Ra tới bên ngoài Chu Phong cũng không có ý định sẽ trói buộc y mãi, hắn nhanh chóng thu Linh Xích lại rồi buông y ra.

Hai mắt Bạch Sơ Vân phiếm hồng, trừng mắt nhìn hắn. Sau đó y cũng không có nói thêm gì nữa dứt khoát quay người rời đi.

Ba ngày sau, tại Trùng Vi Tông.

Mặt trời vừa mới lên cao thì đã nghe thấy tiếng chuông báo khẩn vang lên inh ỏi khắp một vùng. Bình thường rất hiếm khi đệ tử được nghe thấy, nhưng thật không ngờ, tiếng chuông đó suốt mấy trăm năm ngủ yên hôm nay bỗng vang lên như vậy hẳn là có chuyện lớn.

Lúc này, toàn bộ đệ tử Trùng Vi bất kể là ngoại môn, nội môn hay thân truyền đều có mặt đầy đủ. Chưởng môn Triệu Kính cùng mười trưởng lão đứng ở trên đài cao, uy nghiêm nhìn xuống chúng đệ tử.

Chưởng môn Triệu Kính tiếng nói vang như chuông đồng, uy nghiêm như núi Thái Sơn lên tiếng: “Hôm qua ta nhận được tin báo từ nhiều môn phái lớn nhỏ khắp nơi. Họ nói là đã phát hiện dấu vết của ma tộc. Như mọi người đã biết thì ma tộc hơn vạn năm trước đã bị chúng ta đánh bại, ma tôn cũng bị phong ấn bên dưới Minh Nhai. Vốn nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa, ma tôn không thể hoành hành, sự tồn tại của ma tộc cũng đã không còn đáng ngại nữa. Nhưng thật không ngờ, hơn nửa tháng trước phong ấn có dấu hiệu suy yếu, ma tôn có khả năng rất cao sẽ thừa dịp này thoát ra ngoài. Hiện tại, những ma nhân ẩn thân khắp nơi đang có dấu hiệu trỗi dậy. Vì sự tồn vong của song tầng Trung – Hạ, hôm nay ta quyết định chọn ra vài nhóm đệ tử đi truy sát ma nhân, quyết không thể để lịch sử lặp lại một lần nữa.”

Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng hơn, chúng đệ tử trước tin tức lớn này tạm thời chưa thể tiêu hóa được.

“Truy sát ma nhân sao?” Có đệ tử nhỏ giọng hỏi.

“Ta nghe nói tu vi của ma nhân so với chúng ta cao hơn một bậc, bọn chúng còn sử dụng những thủ đoạn gϊếŧ người vô cùng tàn bạo.”

“Thật sao? Như vậy những người được chọn không phải rất thảm à?”

“Đúng vậy. Là sống hay chết còn chưa biết được.”

Chưởng môn nheo mắt nhìn một màn tranh luận sôi nổi của đệ tử phía dưới, sau đó lại nói tiếp: “Tuy nhiên, những đệ tử lập được công sẽ có phần thưởng không hề nhỏ.”

Đại trưởng lão đứng bên cạnh vung tay một cái, trên không trung lập tức xuất hiện một cái bảng lớn. Bên trên bảng lớn kia có viết mấy chữ: “Gϊếŧ ma nhân đổi phần thưởng: Gϊếŧ mười người cấp bậc nhỏ hơn được cộng 10 tiên xu. Gϊếŧ một người lớn hơn bản thân cứ một cấp sẽ được cộng 2 tiên xu. Mỗi tiên xu sẽ được quy đổi thành linh thạch, 10 tiên xu bằng một khối địa linh, một ngàn khối địa linh sẽ đổi được một món linh bảo bất kỳ.”

Chúng đệ tử xem xong bảng thông báo liền xôn xao hết lên, bầu không khí bắt đầu sục sôi, không còn e ngại và sợ hãi mà chỉ còn khát vọng và nhiệt huyết. Đứng trước phần thưởng lớn như vậy ai mà chả dao động kia chứ.

Chu Phong đứng một bên chỉ cúi đầu không có bất kỳ động thái nào. Đây chính là chuyện mà hắn căm hận nhất, cũng là nguyên nhân khiến hắn quyết định phản bội sư môn.

Kiếp trước, sau khi sắc lệnh được ban xuống hắn cũng giống như những người khác hừng hực sĩ khí truy sát ma nhân, thành tích của hắn đối với Trùng Vi Tông mà nói không hề nhỏ. Mọi chuyện vẫn tiếp tục cho tới một ngày kia, khi hắn nhìn thấy một việc khiến cả đời này hắn không thể quên được.

[Hồi tưởng]

Kiếp trước, hắn vô tình bắt gặp những người được gọi là tiên nhân đó đang truy sát một đám người già, trẻ nhỏ không có sức chống trả. Chu Phong không nhìn nổi liền đứng ra ngăn cản, thẳng thừng chất vấn bọn họ: “Tại sao các ngươi lại muốn truy sát bọn họ?”

Đám người đó không những không cảm thấy hổ thẹn và tội lỗi, mà còn xem việc này như lẽ đương nhiên.

“Ngươi bị mù à? Không nhìn thấy trên người bọn họ có ma khí hay sao?”

“Đúng vậy. Ai mà biết được bọn họ có phải là tàn dư của ma tộc, là ma nhân trà trộn vào Hạ Tầng hay không?”

“Nè tên kia! Có phải là ngươi muốn giành công với bọn ta hay không?”

“Ta nói cho ngươi biết. Tiên xu trước mặt này ta nhất định phải có được. Nếu như ngươi vẫn muốn cản trở thì đừng trách bọn ta không lưu tình.”

Chu Phong nghe được những lời này vô cùng hoảng loạn, nhất thời hắn không biết nên đáp trả như thế nào. Trên người có ma khí rất có thể là ma nhân, nhưng những người này rõ ràng đều là người già và trẻ em mà, sao lại có thể…

Mấy người đứng sau lưng hắn không ngừng khóc lóc cầu xin.

“Các vị nhận lầm người rồi. Bọn ta thật sự không phải ma nhân… Thật sự không phải…”

“Cầu xin các vị tha cho bọn ta một con đường sống…”

“Hu hu… Ông ơi, con sợ…”

“Lão đây quỳ xuống cầu xin các vị tiên trưởng.” Ông lão dập đầu trước mặt bọn họ: “Cầu xin các vị tha cho! Cầu xin các vị!”

Đám người tiên nhân kia cũng ngại nhiều lời với hắn, bọn chúng đi tới đẩy hắn qua một bên, sau đó bước tới trước mặt ông lão.

Chu Phong đứng lặng người một bên chứng kiến tất cả mọi việc nhưng hắn lại không thể ra tay bảo vệ bọn họ, cũng không thể nói thêm câu phản bác nào. Hắn bất lực nhìn đám tiên nhân kia chà đạp, sỉ nhục bọn họ, sau đó một kiếm gϊếŧ chết từng người một.

Làm xong xuôi mọi chuyện, bọn chúng cũng không có chút lòng thương xót nào mà để xác bọn họ nằm phơi thây trên đường. Kể từ ngày hôm đó hắn cũng không còn tâm trạng truy sát ma nhân nữa. Hằng đêm hắn đều nằm mơ thấy ác mộng, nhìn thấy những người vô tội bị gϊếŧ kia tới tìm hắn đòi mạng.

“Tại sao ngươi lại không cứu bọn ta? Tại sao vậy? Bọn ta đã làm gì sai chứ? Bọn ta vô tội mà… Tại sao… Trả mạng lại cho ta! Trả mạng lại đây!”

Chu Phong thường xuyên nghe thấy mấy thanh âm đáng sợ này và nhìn thấy ảo giác. Việc này ảnh hưởng rất lớn tới việc tu luyện của hắn.

Sống lại một kiếp hắn chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là bỏ mặc không lo, hoặc là làm theo trái tim mách bảo.

Ma tộc thực chất chính là ác linh tồn tại dưới dạng con người. Những ác linh này oán niệm càng lớn thì sẽ càng mạnh, chúng đa phần đều có thể mượn xác sống lại. Những người không may bị trúng phải ma khí chưa tới hai mươi ngày đều có thể cứu được, nhưng tiên tu không chọn cách bỏ ra nhiều thời gian để cứu bọn họ mà lại chọn thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ xót.

Đây là một bước đi hoàn toàn sai lầm của tiên tộc. Lúc đó, khắp song tầng Trung – Hạ đều lầm than, quạ bay đầy trời, tiếng kêu khóc thê lương nối đuôi nhau vang lên.

Khi những người cao tầng ý thức được hậu quả thì cũng đã muộn. Chúng đệ tử tiên tu vì hai tay nhốm máu quá nhiều nên dần trở nên độc ác và cuồng sát. Tâm cảnh của bọn họ dần bị lung lay, có rất nhiều người không giữ được sơ tâm nên bị tâm ma thôn phệ, cuối cùng trở thành một phần của ma tộc.

Đến khi song tầng Trung – Hạ loạn thành một đống đổ nát thì Thượng Tầng mới ra tay cứu giúp. Thượng Tầng cử người xuống dẹp loạn, đẩy lui ma tộc, còn những tiên tu bị thôn phệ nặng thì chết, nhẹ thì bị hủy đi tiên căn.

Chu Phong nhớ rõ trước khi bản thân chết nhận được thông tin ma tôn đã phá phong ấn thoát ra ngoài, nhưng thực hư và mọi chuyện về sau như thế nào thì hắn không biết.