Truy Vân

Chương 14: Cách thức tu luyện của ma nhân

Trên xe ngựa, Bạch Sơ Vân nghiêm túc hỏi gã: “Ta đã tạo kết giới cách âm rồi, bây giờ ngươi có thể nói được rồi. Nếu như chuyện này không giải quyết ổn thỏa thì Trịnh gia của ngươi cũng không yên bình được.”

Trịnh Khiêm cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, nhưng gã không nghĩ tới mọi chuyện lại trở thành như hiện tại. Giờ phút này lòng gã đã rối như tơ vò, góc áo cũng đã bị gã vò nát bét.

Xe ngựa đi một đoạn đường dài, một lúc lâu sau gã mới dám đối mặt với Bạch Sơ Vân, chầm chậm lên tiếng.

“Bạch tiên hữu, thật ra… Hôm trước ta có nghe được một bí mật.”

Bạch Sơ Vân nhanh chóng quay sang nhìn gã, hỏi: “Bí mật gì?”

Trịnh Khiêm khó khăn mở lời: “Bí mật về ma nhân.”

Sau đó, Trịnh Khiêm đưa cho y một quyển sách, rồi nói: “Khi ta còn nhỏ đã đọc được thông tin trong quyển sách này, nói rằng, nếu như ma nhân muốn bước lên đại đạo thì phải tu luyện theo phương pháp độc môn của bọn họ. Phương pháp này cần oán khí và huyết khí. Để đảm bảo quá trình tu luyện không bị đứt đoạn, bọn họ đã nghĩ ra một cách thức vô cùng độc ác.”

Bạch Sơ Vân cũng không mở sách ra xem, y cất quyển sách vào rồi hỏi lại gã: “Mấy cái này là kiến thức cơ bản, đa số tiên tu đều biết mà. Cách thức mà ngươi nói không phải là bọn họ sẽ đi hấp thụ tinh huyết và sinh lực của người khác sao?”

Sắc mặt Trịnh Khiêm ngưng trọng lại, nghiêm túc nói: “Cái đó chỉ có thể tính vào phương pháp tu luyện của bọn họ, còn cách thức để bảo toàn nguồn cung cấp này là hoàn toàn khác.”

Dừng một lát, gã lại nói tiếp: “Bọn họ sẽ tạo ra một trận pháp gọi là Huyết Tiên trận. Trận pháp này dùng rất nhiều nội đan của tiên tu và linh thú để làm mắt trận, sau đó, dùng huyết linh của tiên tu để làm vật dẫn. Đồng thời, huyết linh của tiên tu cũng là nguồn cung cấp để duy trì trận pháp này.”

Bạch Sơ Vân nắm chặt nắm tay lại, y nói: “Đúng là súc sinh. Chuyện độc ác như vậy cũng có thể làm ra được.”

Ở kiếp trước, y và Trịnh Khiêm cũng không quá thân thiết. Đừng nói là y, ngay cả các trưởng bối trên Thượng Tầng cũng không nhận ra lần bạo động này của ma nhân nghiệm trọng tới mức nào.

Y lúc đó vừa chìm đắm trong việc chém gϊếŧ, vừa tìm cách kéo Chu Phong trở về chính đạo. Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề thì mọi chuyện cũng đã muộn.

Chu Phong thì bị đồng hóa, còn y thì bị tâm ma phản phệ.

Trịnh Khiêm bỗng lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của y: “Bên Trịnh gia cũng có một cái Huyết Linh trận.”

Bạch Sơ Vân thong thả nói: “Khi ngươi nói xong thì ta cũng phần nào đoán được việc này. Nhưng ngươi không đau lòng sao? Dù sao thì Trịnh gia cũng là nhà của ngươi.”

Giữa hai mày của Trịnh Khiêm giãn ra đôi chút, gã mỉm cười với y, nói: “Cha mẹ của ta mất sớm, chỉ cần gia đình Kim Khuê bình yên là được. Ta đã điều tra kỹ lưỡng rồi, việc này không liên quan đến bọn họ. Cho dù Trịnh gia có loạn hơn nữa, cũng không có quan hệ gì với ta.”

Bạch Sơ Vân không ngờ gã lại quyết đoán như vậy, nói bỏ là bỏ, một chút lưỡng lự cũng không có.

“Vậy ta sẽ không khách sáo đâu.” Bạch Sơ Vân cười nói.

Trịnh Khiêm lắc đầu, cười trừ: “Chỉ mong ngươi đừng làm tổn thương tới Kim Khuê là được. Bọn họ vô tội.”

***

Tại tịnh xá của Quan Khưu Thủy ở Trùng Vi Tông.

“Ngươi làm sao lại chạy ra ngoài này? Người đâu?” Duật Hàn nhìn xung quanh hết một lượt cũng không thấy người khác.

Mặt Quan Khưu Thủy đỏ bừng, tức giận nói: “Cái tên không biết tốt xấu đó. Ta không biết hắn chạy đi đâu mất rồi.”

“Đệ tử của ngươi sao lại chạy mất rồi.” Duật Hàn nhìn ông từ trên xuống một phen, chẹp miệng nói: “Ngươi có dọa hắn không đấy?”

Quan Khưu Thủy tức giận đá ông ta một cái, hậm hực nói: “Ngươi đừng có mà chọc tức ta. Lúc ta đi có bảo hắn ở đây chờ ta mà. Bây giờ cũng không biết hắn chạy đi đâu rồi.”

Quan Khưu Thủy như nhớ gì đó, ông quay sang nói với Duật Hàn: “Hay ngươi liên hệ với đệ tử của ngươi xem, bảo hắn đi tìm Sơ Vân.”

Duật Hàn đi nép sang một bên, ậm ừ nói: “Sao ngươi không trực tiếp đi tìm hắn đi, đâu cần phải phiền phức như vậy chứ.”

Quan Khưu Thủy cũng không ngại đá ông ta thêm một cái, lên giọng quở trách: “Đầu óc ngươi còn bình thường không? Bây giờ đệ tử của ta chạy qua chỗ Trịnh gia rồi, ngươi bảo ta làm sao qua đó tìm hắn về đây!?”

“Mấy cái quy tắc chết tiệt này!” Duật Hàn rất ghét mấy chuyện phiền phức giống như vậy, sớm biết trước thì ông ta đã không theo Quan Khưu Thủy về nơi này.

Người trên Thượng Tầng không những không được nhúng tay vào chuyện dưới song tầng Trung – Hạ, mà còn bị giới hạn phạm vi hoạt động. Nếu như phạm vào quy tắc thì hậu quả rất nghiêm trọng, trước giờ vẫn chưa có ai dám phá vỡ các quy tắc này.

Duật Hàn muốn truyền âm cho Chu Phong, nhưng ông lại phát hiện hắn đang ở bên Trùng Thủy Tông, có cố gắng như thế nào cũng không truyền âm vào được.

“Ây dà, không được rồi sư huynh ơi.” Duật Hàn vô cùng đau khổ nói với Quan Khưu Thủy.

Vừa trông thấy Quan Khưu Thủy bên này đang thủ thế chuẩn bị tặng ông thêm một phát nữa, ông ta liền cười hề hề nói: “Không sao, không sao hết. Ta có nhiều đệ tử mà, để ta truyền âm cho mấy đứa khác.”

***

Tại hội đấu giá Bá Bảo.

Chu Phong vừa rót cho Mặc Duệ Vũ một ly nước vừa hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?”

Mặc Duệ Vũ cầm lấy ly nước, một hơi uống cạn. Tâm tình ổn định hơn một chút, gã nói: “Ta không sao. Không nghĩ rằng cục diện lại trở thành như hiện tại, nhưng ta thật sự không hiểu.”

Chu Phong cũng chỉ ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, không đáp lời.

Mặc Duệ Vũ lại nói tiếp: “Ta thật sự không hiểu tại sư tôn của ta, và cả những trưởng bối trên Thượng Tầng vẫn muốn phát lệnh truy sát ma nhân, như vậy không khác gì tiếp tay cho bọn chúng cả. Ngay cả chút tiếng gió cũng không lộ ra.”

“Có lẽ trên Thượng Tầng cũng không yên bình lắm.” Chu Phong nói rồi uống cạn ly nước trên tay mình.

Hắn nhớ rõ kiếp trước bản thân đã nghi ngờ quyết định của Thượng Tầng, nên hắn đã tương kế tựu kế, tìm cách xâm nhập vào nội bộ của ma tộc. Nhưng không ngờ cuối cùng lại thất bại, mạng cũng không giữ được.

Việc hắn và Bạch Sơ Vân trọng sinh, hắn nghĩ đây là bí mật chỉ có hai người bọn họ biết được. Chỉ cần y không nói thì hắn cũng sẽ giữ kín chuyện này.

“Bên ta đã loạn thành như vậy, bên Trùng Vi Tông sẽ không có vấn đề gì chứ?” Mặc Duệ Vũ quay sang hỏi hắn.

Chu Phong lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Mấy ngày nay ta ở bên cạnh ngươi, bên Trùng Vi Tông ta cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại, phải chờ Bạch Sơ Vân và Trịnh Khiêm tới thì mới biết được.”

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Đột nhiên có người gõ cửa phòng của bọn họ, một giọng nói non nót của thiếu niên vang lên: “Đại sư huynh có ở bên trong không? Đệ là Huyền Túc. Đệ tới chuyển lời của sư tôn.”

Mặc Duệ Vũ nhìn vừa phía cửa, sau đó quay sang hỏi hắn: “Người quen của ngươi à?”

Chu Phong đáp: “Là sư đệ của ta.”

Cả người Huyền Túc đã ước đẫm mồ hôi, nhìn thấy Chu Phong liền thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi vào bên trong rồi nói.”

Lát sau, Huyền Túc cũng không kiêng dè gì mà rót một ly nước đầy, sau đó uống hết một hơi. Thở hổn hển mấy hơi rồi mới nói: “Sư huynh có điều không biết, đệ đã chạy một mạch từ Trùng Vi qua tới Trùng Thủy nhưng không gặp được huynh. Sao đó lại chạy mấy vòng từ Trùng Thủy qua đây. Nếu lệnh bài không thể xác định vị trí thì cũng không biết khi nào đệ mới tìm được huynh nữa.”

Chu Phong khẽ cau mày, trực tiếp hỏi thẳng: “Ngươi bớt nói nhãm đi. Sư tôn tìm ta có chuyện gì à?”

Huyền Túc nhanh chóng nói: “Sư tôn nói ta đi tìm huynh, bảo huynh đi tìm Bạch sư huynh, rồi nói với huynh ấy, tam trưởng lão đã tìm.”

Chu Phong bất mãn nói: “Chỉ có như vậy thôi à? Sao ngươi không trực tiếp đi tìm hắn đi. Không phải bây giờ hắn đang ở Trùng Vi sao?”

Huyền Túc khổ không nói nên lời, thở dài nói: “Sư tôn sợ đệ đánh không lại Bạch sư huynh nên bảo đệ đi kiếm huynh. Mà đệ nghe ngóng được, hiện tại Bạch sư huynh cũng không có ở Trùng Vi Tông.”

Mặc Duệ Vũ ngồi nhìn Huyền Túc một lát mới nhớ ra người này mình đã gặp qua một lần rồi. Thật không ngờ mới mấy tháng mà người này trông khác đi nhiều như vậy.

“Bạch Sơ Vân không ở Trùng Vi cũng đúng thôi. Theo như giao hẹn của chúng ta thì hắn cũng sắp tới nơi này rồi.” Mặc Duệ Vũ bỗng lên tiếng, gã nói với Chu Phong: “Chắc có chuyện gì lớn nên sư tôn của các ngươi mới tìm gấp như vậy. Hay đợi Bạch Sơ Vân tới, rồi ngươi với hắn cùng về Trùng Vi đi.”

“Còn các ngươi thì sao?” Chu Phong hỏi gã.

Mặc Duệ Vũ thong thả đáp: “Bọn ta sẽ ở lại đây đợi các ngươi về. Với lại, biến cố lần này không nhỏ. Hôm trước rời đi ta vẫn chưa báo lại với sư tôn. Ta muốn quay về Trùng Thủy Tông một chuyến, ít nhất cũng phải để ngài ấy nắm được tình hình ở đây.”

Chu Phong gật đầu đồng ý. Hắn đi qua vỗ vai gã, quan tâm, nói: “Được, các ngươi cẩn thận.”