Khi Thiếu Nữ Ốm Yếu Sở Hữu Sức Mạnh Của Dị Thú Phân Thân

Chương 2.2: Bước chân vào con đường võ học

Tiếng cửa mở kẽo kẹt, Phong bà bà bước vào, gương mặt rạng rỡ, kích động hỏi: “Tiểu thư, thành công rồi sao?”

Năm Trường Nguyệt mười tuổi, sau khi sờ cốt, nàng bị kết luận rằng không thể tu luyện. Vậy mà mấy ngày trước, nàng bất ngờ thông báo với Phong bà bà rằng mình muốn bắt đầu luyện võ. Thật ra trong lòng Phong bà bà cũng lo lắng, bởi vì nếu không có căn cốt, làm sao có thể tu luyện?

Nhưng khi thấy Trường Nguyệt quyết tâm và khẳng định chắc nịch rằng mình có thể làm được, Phong bà bà chỉ còn cách giúp đỡ nàng hết mình. Dù sao thì đây cũng là đứa trẻ bà đã vất vả nuôi lớn bao năm qua.

Giờ đây, khi thấy Trường Nguyệt thực sự thành công, bà thầm nghĩ chắc chắn lần sờ cốt năm đó của Lý gia đã sai lầm! Đáng lẽ tiểu thư của bà đã có thể bắt đầu luyện võ từ lâu rồi!

Phong bà bà trong lòng oán trách Lý gia, âm thầm mắng vị trưởng lão sờ cốt hơn trăm lần.

“Tiểu thư nhà ta sao có thể không có căn cốt được chứ!”

Căn cốt cần thời gian để phát triển và thường chỉ hoàn thiện sau mười tuổi, vì vậy, người ta thường bắt đầu tu luyện từ lúc này. Sau khi trải qua nghi thức sờ cốt đặc biệt để xác định cấp bậc căn cốt, họ mới được truyền công pháp và bắt đầu con đường võ đạo.

Lý gia có hẳn trưởng lão chuyên trách sờ cốt, hằng năm đều đến để kiểm tra căn cốt cho các hậu duệ đủ tuổi.

Trường Nguyệt hiện đã mười bốn, so với người khác đã muộn hơn bốn năm mới bắt đầu tu luyện, lại không sở hữu căn cốt xuất sắc, vì vậy nàng cần phải nỗ lực gấp bội so với người thường.

Dù vậy, chỉ cần có thể tu luyện đã là may mắn lắm rồi! Nghĩ đến đây, trên mặt Trường Nguyệt không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ.

Phong bà bà nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Trường Nguyệt, cảm nhận dòng chân khí mỏng manh lưu chuyển trong cơ thể nàng. Bà không khỏi vui mừng thốt lên: “Thật sự thành công rồi! Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!”

Sau giây phút phấn khích, Phong bà bà vừa gọi Tang Diệp vào để dọn dẹp thùng gỗ, vừa ân cần nói với Trường Nguyệt: “Tiểu thư, ngài mới chỉ bắt đầu tu luyện, cần phải quen dần. Ta và Tang Diệp sẽ không làm phiền nữa. Nếu có vấn đề gì trong quá trình tu luyện, ngài cứ hỏi ta.”

“Vâng, bà bà cứ yên tâm.” Trường Nguyệt đáp.

Chờ khi Phong bà bà cùng Tang Diệp rời khỏi, Trường Nguyệt khóa cửa lại, sau đó ngồi xếp bằng trên giường. Trước mặt nàng hiện lên một quầng sáng, trên đó dần dần xuất hiện từng hàng chữ:

Tên: Lý Trường Nguyệt

Tuổi: Mười bốn

Căn cốt: Hạ hạ đẳng

Công pháp: Ngọc Cốt Quyết (Sơ cấp – 1%)

Võ đạo cảnh giới: Khai Mạch Cảnh tầng một

Đệ nhị thân: Huyền Âm Xà

Là một người xuyên không, Trường Nguyệt cũng may mắn có một chút năng lực đặc biệt. Cái quầng sáng này xuất hiện vào sinh nhật mười tuổi của nàng, khiến nàng lúc đầu khá hoảng hốt. Tuy nhiên, nhờ có nó mà nàng mới có thể tu luyện, đây cũng xem như là "bàn tay vàng" giúp nàng đạt được điều mà nàng từng nghĩ là không thể.

Trước đây, dòng thông tin về căn cốt trong quầng sáng hiển thị là "vô", nhưng gần đây đã thay đổi thành "hạ hạ đẳng". Mỗi khi nghĩ về cấp độ này, Trường Nguyệt lại thấy phiền lòng. "Hạ đẳng" đã là quá kém rồi, nay còn thêm vào "hạ hạ đẳng" nữa. Đặc biệt là ở thế giới này, cách phân loại căn cốt cũng chỉ có ba bậc: hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng. Không có cái gọi là "hạ hạ đẳng".

Cảm giác như bàn tay vàng này cố ý gây khó dễ với nàng! “Hạ hạ đẳng gì chứ, thật là quá đáng!” nàng thầm nhủ.

Ban đầu, thông tin về công pháp cũng không có, nhưng khi Trường Nguyệt bắt đầu tu luyện Ngọc Cốt Quyết, dòng chữ ấy mới hiện lên. Nàng đoán con số phía sau có lẽ là mức độ thuần thục? Dù sao cũng sẽ từ từ khám phá thêm sau.

Còn về dòng chữ cuối cùng, “đệ nhị thân”, thì là cả một câu chuyện dài. Thật ra, quầng sáng này chỉ là công cụ, còn đệ nhị thân – Huyền Âm Xà – mới chính là yếu tố quan trọng. Nhờ có đệ nhị thân mà căn cốt của nàng từ "không" đã trở thành "có". Thế giới này không chỉ có võ giả, mà còn có cả dị thú, và đệ nhị thân của nàng chính là một con xà dị thú. Tuy nhiên, nó không luôn ở cạnh nàng.

Sau khi đóng lại quầng sáng, Trường Nguyệt bắt đầu tu luyện. Nàng lấy ra một khối ngọc thạch mua ở Như Ý Các, cẩn thận chọn lựa một khối và nắm trong lòng bàn tay, yên lặng vận chuyển Ngọc Cốt Quyết.

Ngọc Cốt Quyết không chỉ giúp cải thiện căn cốt mà còn có khả năng đặc biệt là mượn dùng linh khí từ ngọc thạch để gia tốc tu luyện. Linh khí tồn tại trong thiên địa, nhưng thường không thể thấy bằng mắt thường. Trong ngọc thạch, linh khí tập trung ở một mức độ nhất định, và Ngọc Cốt Quyết có thể hấp thu và chuyển hóa nó, giúp người luyện võ mạnh mẽ hơn.

Khi vận chuyển Ngọc Cốt Quyết, Trường Nguyệt cảm nhận được một luồng khí đặc biệt từ ngọc thạch tràn vào cơ thể nàng, len lỏi qua kinh mạch, đi vào đan điền, rồi được chuyển hóa thành chân khí. Chân khí từ đan điền lại tiếp tục lưu chuyển, dần dần khai thông những kinh mạch chưa mở.

Khi dòng chân khí luân chuyển trong cơ thể, Trường Nguyệt có cảm giác như mình đang đắm chìm trong dòng suối nước nóng, toàn thân ấm áp và vô cùng thoải mái, cảm giác như từng tế bào đang "hít thở".

Cảm giác tu luyện thật mỹ diệu! Những năm trước không thể tu luyện quả thật là lãng phí!

Thời gian khi tu luyện trôi qua rất nhanh, bất giác trời đã hoàn toàn tối đen. Trường Nguyệt luyện suốt cả buổi chiều, đến khi mở mắt chỉ thấy cơ thể nhẹ nhàng, những cơn đau dai dẳng dường như đã tan biến.

Ngoài cửa vang lên giọng của Tang Diệp: “Tiểu thư, đến giờ dùng cơm tối rồi ạ.”

“Được, ta ra ngay!” Trường Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, động tác nhẹ nhàng, thanh thoát.

Trong bữa tối, Phong bà bà hỏi: “Tiểu thư, việc tu luyện thế nào rồi?”

Trường Nguyệt vui vẻ đáp: “Rất thuận lợi, bà bà ạ!”

Phong bà bà nghe xong thì hớn hở nói: “Không hổ danh là tiểu thư nhà ta, thông minh thiên tư, tu luyện võ đạo quả thật không làm khó được ngài!”

Trường Nguyệt cười ngại ngùng, trong lòng thầm nghĩ: Cũng không đến mức xuất sắc như vậy đâu, chỉ là hạ hạ đẳng căn cốt thôi mà...

Sau bữa tối, Trường Nguyệt thỉnh giáo Phong bà bà về một vài vấn đề trong quá trình tu luyện, rồi quay về phòng tiếp tục. Cảm giác tu luyện quá kỳ diệu, khiến nàng có chút đắm chìm không thể dừng lại.

Thế là nàng miệt mài luyện suốt đến tận nửa đêm.