Khi Thiếu Nữ Ốm Yếu Sở Hữu Sức Mạnh Của Dị Thú Phân Thân

Chương 3.1: Cơ thể thứ hai

Đêm khuya, Trường Nguyệt không nỡ rời khỏi trạng thái tu luyện, thở dài một hơi: "Thật sự không muốn dừng lại!"

Tuy nhiên, nàng không thể cứ mãi giữ lại. Ngồi xếp bằng trên giường, Trường Nguyệt từ từ rút ý thức ra khỏi cơ thể. Khi mở mắt lần nữa, nàng đã ở một nơi sâu thẳm dưới đáy biển, và thân thể đã biến thành một con rắn.

Đây là cơ thể thứ hai của Trường Nguyệt, có thể xem như một phân thân, một dị thú. Bản thể của nàng vẫn đang ở Minh Nguyệt Thành, còn phân thân Huyền Âm Xà thì lại ở một vùng biển vô danh.

Năm đó, khi nàng nhận được bàn tay vàng, vào một đêm, Trường Nguyệt đã mơ thấy mình biến thành một con rắn nhỏ, từ vỏ trứng chui ra, nhẹ nhàng vươn mình trong nước. Sáng hôm sau, nàng phát hiện có thêm một hình dạng mới: rắn nước.

Lúc đó, Trường Nguyệt còn khá ngây thơ, không hiểu rõ về phân thân của mình. Nàng chỉ nghĩ đó là một giấc mơ. Trong mộng, Trường Nguyệt hóa thân thành một tiểu rắn nước, thỏa sức tung tăng trong nước.

Khởi đầu của phân thân nàng không phải là một dị thú đặc biệt, mà chỉ là một con rắn nước bình thường, cùng nàng sinh ra còn có rất nhiều anh chị em khác. Nàng cũng gặp được rắn mẹ.

Khi Trường Nguyệt cùng với những anh chị em rắn khác đang khám phá thế giới mới, nguy hiểm bất ngờ đã ập đến. Một con cá lớn xuất hiện trên đầu chúng, há miệng nuốt chửng rắn mẹ. Cái miệng đầy răng nhọn của cá lớn đã nhanh chóng cắn đứt rắn mẹ thành hai đoạn.

Trường Nguyệt sợ hãi đến mức không thốt nên lời, dù nàng biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác áp bức từ con cá lớn là quá chân thực.

Cá lớn bắt đầu tấn công các anh chị em của nàng - những con rắn nhỏ vừa sinh ra vẫn ngây thơ, không biết cách né tránh, chỉ có thể hoảng loạn, nhanh chóng bị cá nuốt hết.

Khi cá lớn bơi đi, dòng nước nó mang theo đã Trường Nguyệt bị đánh mạnh vào đá ngầm, gây ra những cơn đau đớn kịch liệt.

Nhận ra đây không phải là mộng, Trường Nguyệt chỉ có thể cố gắng trốn chạy.

Khả năng nhận thức của Trường Nguyệt nhanh hơn so với những anh chị em rắn nhỏ khác, trong lúc hỗn loạn, nàng may mắn thoát khỏi sự truy đuổi của cá lớn, nhưng tất cả anh chị em của nàng đã không còn.

Khi cá lớn rời đi, Trường Nguyệt mới dám từ từ xuất hiện từ các khe đá. Từ đó trở đi, ban ngày ý thức của nàng trở về bản thể, còn ban đêm lại hóa thành rắn nước.

Trong những ngày đầu tiên, khi trở thành rắn nước, Trường Nguyệt rất hoang mang, chỉ dám núp ở các khe đá và không dám ra ngoài, cho đến khi cơn đói bắt đầu hành hạ nàng. Lúc ấy nàng mới nhớ tới kể từ khi sinh ra, con rắn nhỏ này chưa từng được ăn thực phẩm nào.

Trường Nguyệt lo lắng không biết nếu con rắn nhỏ này chết đói, liệu bản thể của nàng có chết theo không. Vì vậy, để đề phòng, nàng phải liều mình ra ngoài để tìm thức ăn. Ban đầu, nàng bắt đầu ăn những con cá và tôm nhỏ trong nước bởi vì dù là rắn con nàng vẫn có thể dễ dàng bắt được chúng.

Trường Nguyệt đã từng rất kháng cự việc ăn thức ăn sống, nhưng may mắn thay, nàng đã thích ứng rất nhanh. Tất cả những vấn đề trước mắt đều trở nên nhỏ bé khi so với nhu cầu sinh tồn.

Khu vực nàng ở có nguồn thực phẩm rất phong phú, chỉ cần dám ra ngoài, nàng sẽ không phải lo bị đói. Dĩ nhiên, nguy hiểm luôn rình rập.

Nàng đã nhiều lần gặp phải kẻ vồ mồi, đôi khi là những con cá lớn, đôi khi là rắn biển... Nhưng may mắn thay, nàng luôn biết cách tránh thoát.

Trở thành một con rắn nhỏ bình thường, nhưng Trường Nguyệt vẫn trưởng thành nhanh chóng. Chỉ sau vài tháng, nhờ vào việc ăn uống không ngừng, nàng đã lớn lên từ một con rắn dài một gang tay lên gần hai mét, có thể bắt được nhiều con mồi lớn hơn, đồng thời cũng ít gặp phải nguy hiểm hơn.

Trong một lần, Trường Nguyệt lại nhìn thấy con cá lớn đã nuốt rắn mẹ.

Mặc dù đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng nàng vẫn không phải là đối thủ của nó, vì vậy chỉ có thể xa xa tránh đi.

Qua nhiều lần khám phá bản thân, Trường Nguyệt nhận ra một điều rất quan trọng: mỗi lần phân thân ăn xong, khi trở về bản thể, nàng đều cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong cơ thể. Sau này, nàng mới biết đó chính là khí huyết.

Nói cách khác, sau mỗi lần ăn uống, cơ thể thứ hai của Trường Nguyệt sẽ thu hoạch khí huyết qua quá trình tiêu hóa, một phần trong số đó sẽ được truyền về bản thể của nàng. Điều này đã giúp củng cố Trường Nguyệt, mặc dù mỗi lần lượng khí huyết mà nàng nhận được không nhiều, nhưng thực sự đã cải thiện sức khỏe của nàng.

Phát hiện này mang đến cho Trường Nguyệt - người đã từng bệnh tật ốm yếu một tia hy vọng. Thân thể của nàng quá yếu, dù Lý gia luôn dùng thuốc để dưỡng, nàng vẫn lo lắng một ngày nào đó sẽ đột ngột không chịu nổi. Nàng đã chết một lần, không thể chấp nhận việc phải trải qua lần thứ hai “tuổi xuân chết sớm”!

Vì vậy, từ ngày ấy trở đi, Trường Nguyệt càng chăm sóc cho cơ thể thứ hai hơn. Mỗi đêm, khi trời vừa tối, nàng sẽ chuyển ý thức cơ thể thứ hai và điều khiển nó ra ngoài kiếm ăn.

Thời gian ở hải vực và Minh Nguyệt Thành dường như không giống nhau. Trường Nguyệt rõ ràng đã chuyển ý thức vào cơ thể thứ hai vào ban đêm, nhưng ở hải vực, mọi thứ vẫn như ban ngày. Tuy nhiên, dù kỳ quái, Trường Nguyệt không bận tâm nhiều. Nhiệm vụ chính của nàng là sống sót, những điều khác không quan trọng.

Sau một thời gian rèn luyện, Trường Nguyệt đã dần thích ứng với việc dùng thân rắn để đi săn. Hai năm sau, nhờ vào việc tích lũy khí huyết, sức khỏe của Trường Nguyệt đã được cải thiện đáng kể. Dù nhìn bề ngoài vẫn có vẻ yếu ớt, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng sự khác biệt, cơ thể đã khỏe mạnh hơn nhiều, ít nhất không còn phải lo lắng về những cơn bệnh bất ngờ.

Hai năm trưởng thành, cơ thể thứ hai của Trường Nguyệt đã trải qua một cuộc lột xác. Mặc dù không biết rõ mình thuộc loại rắn nước nào, nhưng sau một thời gian liên tục ăn uống, cơ thể thứ hai của nàng đã dài tới 5 mét, có thể được gọi là một con cự mãng, thậm chí còn lớn hơn cả rắn mẹ, trở thành một kẻ săn mồi thực thụ.

Dù vậy, Trường Nguyệt vẫn chưa tự tin để kɧıêυ ҡɧí©ɧ con cá lớn kia.

Sau đó, nàng mới biết rằng con cá lớn ấy chính là bá chủ của vùng biển này, và mọi sinh vật ở đây đều là thức ăn của nó, bao gồm cả cơ thể thứ hai của nàng.

Nhưng chưa kịp cho cơ thể thứ hai trưởng thành đến lúc có đủ sức để báo thù, con cá lớn kia đã tự mang kẻ thù đến cửa.

Một ngày nọ, khi Trường Nguyệt ra ngoài săn mồi như thường lệ, chưa kịp lót dạ, nàng cảm thấy nước biển đột ngột chấn động mạnh, giống như có tiếng gầm thét từ xa vọng lại.

Vì tò mò, Trường Nguyệt cẩn thận điều khiển cơ thể thứ hai tiến gần, từ xa, nàng nhìn thấy hai con thú lớn đang giao chiến. Một trong số đó chính là kẻ thù cũ - cá lớn, còn bên kia là một con bạch tuộc khổng lồ.

Con bạch tuộc quấn chặt xúc tua quanh cá lớn, khiến nó không thể thoát ra. Cuối cùng, cá lớn đã bị xé thành nhiều mảnh, thịt và máu vương vãi khắp nơi trong nước biển.

Thịt của cá lớn dường như có sức hấp dẫn rất mạnh mẽ đối với các sinh vật khác dưới đáy biển, trong đó có cả cơ thể thứ hai của Trường Nguyệt. Nhiều sinh vật khác cũng đổ xô đến tranh giành, nhưng đều bị con bạch tuộc khổng lồ xé nát. Mặc dù bị hấp dẫn bởi thịt cá lớn, Trường Nguyệt đã dùng lý trí để kiềm chế cơn thèm khát của mình, rốt cuộc, con bạch tuộc kia nhìn có vẻ rất mạnh mẽ.

Cuối cùng, bạch tuộc đã ăn xong phần thịt lớn của cá, chỉ để lại chút cặn tại chỗ, sau đó nó lững thững rời đi. Nhưng ngay cả những phần cặn ấy cũng bị các sinh vật khác tranh giành. May mắn thay, Trường Nguyệt đã cướp được hai mảnh nhỏ.