Mặt Trời Mọc

Chương 4

Đường Cam không nghĩ nhiều về lời nói của Dư Lãng, Dư Lãng cũng không nghĩ nhiều về lời nói của mình.

Khi hai người liên lạc lại cũng đã là vài ngày sau, Đường Cam gửi tin cho Dư Lãng hỏi anh có ở nhà không, trong nhà có người khác không, nói bạn cùng phòng của mình lại đem bạn trai về.

Thời điểm nhận được tin nhắn, Dư Lãng đang ở phòng khách xem phim, lập tức trả lời: Chỉ có một mình tôi, đến đây đi.

Sau khi để điện thoại xuống Dư Lãng do dự vài giây, thì gửi đi một tin khác: Có cần tôi đi đón anh hay không?

Đường Cam trả lời rất nhanh: Không cần.

Dư Lãng nghĩ câu trả lời này ý là: Anh tại sao muốn tới đón tôi? Anh không cần tới.

Vậy thì không đi đón.

Dư Lãng tạm dừng bộ phim, liền đứng dậy đi ra mở cửa. Suy nghĩ một chút anh lại lấy dép lê ra, đặt ngay ngắn ở cửa. Nhét tay vào túi đứng ở cửa vài giây, không đợi được Đường Cam, anh liền đi ra tủ lạnh lấy một hộp nước trái cây đặt lên bàn trà, sau đó liền cầm khoai tây chiên ở dưới gầm bàn lên. Dư Lãng đi về cửa một lần nữa, nhưng Đường Cam còn chưa tới. Anh có chút lo lắng, lẽ ra anh nên đi đón một chút, Đường Cam lớn lên đẹp trai như vậy, tóc lại thơm, còn có hạ...

"Anh làm gì ở đây?" Đường Cam mới mới ra khỏi thang máy liền thấy Dư Lãng đứng dựa vào khung cửa.

"Chờ anh." Dư Lãng thành thật nói.

Đường Cam "Ồ" một tiếng. Hắn đi vào thay đôi dép lê Dư Lãng đã chuẩn bị, ngồi trên ghế sô pha thấy trên bàn bày nước trái cây cùng với khoai tây chiên đều chưa mở.

"Chuẩn bị cho anh." Dư Lãng cầm nước trái cây đưa đến tay Đường Cam: "Mới vừa lấy từ tủ ra, vẫn còn lạnh."

Đường Cam nhận lấy, sau đó kéo ống hút ra, xé bao bì ni lông ở ngoài, cắm ống vào bên trong.

"Cảm ơn."

Dư Lãng nhìn hắn bắt đầu uống, an tâm thoải mái cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn nút play. "Tôi xem sắp xong rồi." Dư Lãng nói.

"Không sao, anh cứ xem."

Đường Cam cúi đầu uống một hớp nước trái cây, sau đó bị lạnh làm cho run lên. Dư Lãng ngồi xuống bên cạnh Đường Cam, cảm nhận được động tác của hắn liền quay đầu nhìn.

"Sao vậy?"

Đường Cam duỗi tay đặt nước trái cây trên bàn trà: “Có chút lạnh.”Giọng nói của hắn có vẻ không quá để ý.

"Anh không uống được lạnh à?" Dư Lãng không yên tâm hỏi.

"Không phải, chỉ là hơi lạnh một chút." Đường Cam dựa vào lưng ghế sô pha chơi Tiêu Tiêu Nhạc: "Đừng để ý tôi, anh xem của anh đi."

Dư Lãng không nói gì nữa, quay đầu tiếp tục xem. Phim rất nhanh kết thúc, Dư Lãng tùy ý đổi kênh, cầm lấy túi khoai tây chiên mở ra.

"Anh có ăn không? Là vị nguyên bản."

Đường Cam đang tập trung tinh thần chơi Tiêu Tiêu Nhạc: "Không ăn."

Dư Lãng lại sờ lên nước trái cây đã để một lúc: "Nước trái cây không lạnh nữa rồi, anh muốn uống không?"

"Chờ một lát rồi uống." Đường Cam lơ đễnh đáp.

Dư Lãng tưởng Đường Cam là vì không có tay nào rảnh để cầm đồ uống, cho nên anh rất tri kỷ mà cầm nước trái cây lên, đưa ống hút để bên miệng Đường Cam.

"Ầy, uống đi".

Đường Cam theo bản năng hút một hơi. Nước trái cây uống được một nửa mới phản ứng lại, suýt chút nữa bị sặc. Che miệng ho khan, trong lòng hoảng loạn không biết ngón tay chạm vào nơi nào, cửa ải này thất bại rồi.

Dư Lãng lo lắng vỗ vỗ lưng Đường Cam, kết quả lại bị trừng một cái. Điều này càng khiến anh lo lắng hơn: "Nước mắt sắp trào ra rồi, anh không sao chứ?"

Trong lòng Đường Cam rõ ràng, việc này không thể trách Dư Lãng, đối phương cũng là tốt bụng, sặc cũng là do mình không chuẩn bị tốt, vượt ải thất bại cũng do tự mình chạm vào. Nhưng mà, cửa ải này hắn đã chơi rất lâu, thật vất vả mới sắp kết thúc: "Là vì anh." Đường Cam nói.

Dư Lãng chỉ lo lắng mà thở dài: "Làm sao uống nước cũng có thể bị sặc?"

Bị nói thẳng ra như vậy, Đường Cam cảm thấy rất mất mặt, có chút cáu kỉnh mà đẩy tay Dư Lãng ra. Sau đó đưa mu bàn tay lên lau nước mắt do mình vừa bị sặc mà rơi ra. Dư Lãng thấy hắn ngừng ho thì yên tâm. Anh cầm lấy gối ôm bên cạnh nhét vào trong l*иg ngực Đường Cam.

Quả thật Đường Cam có thói quen ôm đồ vật, nhưng bị người khác thẳng thắn nhét vào trong tay, vẫn có chút không dễ chịu.

Dư Lãng đã tiếp tục xem ti vi. Kênh trên ti vi tình cờ đang phát một chương trình thực tế về tình yêu của các ngôi sao, khiến anh nhớ đến người bạn cùng phòng của Đường Cam lều quay qua hỏi.

"Lần trước sau khi tôi trở về, bạn cùng phòng của anh có hỏi anh cái gì không?"

"Không hỏi cái gì." Đường Cam ôm gối trả lời.

"Bảo tôi chú ý an toàn, nhớ mang bao. Nếu như sợ bên ngoài không sạch sẽ, có thể tìm cậu ấy."

Dư Lãng có chút không vui: "Tìm cậu ta làm gì?"

"Chắc đùa giỡn thôi." Đường Cam thản nhiên nói.

"Chẳng vui chút nào." Dư Lãng nghiêm nghị nói: "Vậy anh trả lời cậu ta thế nào?"

"Tùy tiện trả lời một câu."

Dư Lãng vốn là muốn hỏi trả lời thế nào, nhưng sau đó liền nghĩ tới lời nói của Đường Cam, chắc cũng là "Ồ" một tiếng.

"Bạn cùng phòng của anh luôn cùng bạn trai hôn môi ở ngay trước mặt anh sao?" Dư Lãng hỏi. Anh nhớ lại cảnh tượng kịch liệt mà anh gặp phải ở nhà Đường Cam lần trước.

Đường Cam khó mà nói có phải hay không: "Quả thực tôi thường xuyên thấy."

"Anh có cảm thấy không thoải mái hay không?" Dư Lãng lại bắt đầu lo lắng: "Dù sao anh vẫn thích cậu ta. Tuy rằng cậu ta không biết, nhưng tôi nghĩ cậu ta nên chú ý đến hành vi của mình trước mặt người khác."

Nói xong, Dư Lãng lại không khỏi thở dài. Anh cảm thấy Đường Cam thật làm cho người khác đau lòng thay, lớn lên đẹp trai, tóc lại thơm, còn hạ đường huyết, uống nước còn dễ bị sặc, Người mình thích còn ở ngay trước mặt mình hôn người khác.

"Anh đừng ở cùng cậu ta nữa." Dư Lãng nói: "Hay anh chuyển tới nhà tôi ở đi?"

Đường Cam chỉ cảm thấy bối rối: "Cậu ấy và người khác hôn môi, tôi không thèm để ý. Hơn nữa cũng không cần vì chút chuyện nhỏ này mà dọn đi chỗ khác."

"Chuyện này làm sao là chuyện nhỏ được, tâm trạng của anh sẽ không tốt." Dư Lãng khẳng định.

Đường Cam ôm gối, cằm đặt ở trên gối nhìn Dư Lãng: "Tôi không có tâm trạng không tốt đâu."

"Nhưng mà anh bởi vì cậu ta mới chạy đến nhà tôi." Dư Lãng nói.

"Này cũng không tính là tâm tình không tốt." Đường Cam thấp giọng nói: "Chỉ là có hơi bối rối. Dáng người cậu ấy tốt như vậy, lại lên giường với người khác ở cách vách, trong lòng tôi có chút trống vắng."

"Trống vắng cái gì?" Dư Lãng ngữ khí ôn hòa hỏi: "Là bởi vì anh cảm thấy có chút cô đơn sao?"

"Không."

Đường Cam nhìn Dư Lãng một cách kỳ quái: "Chẳng qua là cảm thấy bạn trai cậu ấy có thể sờ soạng thân thể cậu ấy, tôi chỉ có thể sờ chăn bông. Cảm thấy được khác biệt hơi lớn."

Dư Lãng im lặng một cách lạ thường: "Cho nên..." Anh có chút ngập ngừng nói: "Anh chỉ là thèm thân thể cậu ta?"

Lỗ tai Đường Cam đỏ lên: "Hõm eo cậu ấy sâu."

"Anh thật sự thèm thân thể cậu ta!" Dư Lãng không thể tin được, sau đó chua xót nói: "Cậu ta không xứng!"

Đường Cam có chút sững sờ.

"Hơn nữa anh sờ cậu ta, căn bản là bị cậu ta chiếm tiện nghi." Dư Lãng không cao hứng tiếp tục.

Đường Cam kinh ngạc "Ồ" một tiếng. Hắn cũng không nghĩ tới phản ứng của Dư Lãng lại lớn như vậy.

"Nếu anh thật lòng thích cậu ta thì tôi cũng không nói gì." Âm thanh Dư Lãng mềm xuống: "Thế nhưng chỉ vì vóc dáng mà anh nói, có rất nhiều người tốt hơn cậu ta."

Đột nhiên Đường Cam cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Nơi nào?"

Dư Lãng bị câu hỏi này chặn lại.

Đường Cam mở điện thoại di động ra, lật một tấm hình đã lưu đưa Dư Lãng xem: "Tôi thích như này."

Dư Lãng nhìn kỹ lại - đây là bức ảnh chỉ có nửa thân trên, người trong ảnh khỏa thân, đường nét phần lưng tại eo có chỗ hẹp rõ ràng.

Dư Lãng cảm thấy bức ảnh này có chút quen mắt, nhưng mà anh cái gì cũng không nhớ ra được. Anh rất sắc bén chỉ ra: "Hõm eo hắn không sâu."

"Ừ, này không có vấn đề gì." Đường Cam nói.