Mặt Trời Mọc

Chương 5

Khi Dư Lãng đang thay ga trải giường và mền cho Đường Cam trong phòng khách, thì anh đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ sáu, ngày mai Đường Cam sẽ nghỉ cuối tuần. Anh còn nhớ lần trước gặp nhau tại bờ sông, ngày hôm sau Đường Cam cũng nghỉ. Anh cầm vỏ gối với gối đi tới phòng khách, vừa thay vừa hỏi đối phương: "Vào mỗi cuối tuần bạn cùng phòng của anh sẽ dẫn người về nhà sao?"

Đường Cam đang làm ổ trên ghế sa lông xem TV và ăn khoai tây chiên. Hai chân cũng đặt lên ghế sa lông, khoai tây chiên thì đặt trên bụng, đồng thời cố định đùi và bụng để túi không bị nghiêng: "Thứ sáu nào cậu ấy cũng dẫn người về".

"Ồ, hai người các anh đều là nhân viên văn phòng bình thường sao?" Dư Lãng hỏi.

Đường Cam "Ừ" một tiếng, rất tự nhiên hỏi ngược lại: "Anh không phải sao?"

"Không phải" Giọng nói của Dư Lãng xa dần, anh mang vỏ gối đã thay xong để vào phòng. Rất nhanh lại đi ra, cầm vỏ gối bẩn nhét vào máy giặt: "Sau khi tốt nghiệp đại học thì làm công việc đàng hoàng hơn năm, sau đó ngại mệt, thì từ chức. Tôi có mấy căn hộ đứng tên tôi, hiện tại sinh sống dựa vào thu tiền cho thuê nhà. Sau đó có lúc được mọi người kéo làm mẫu ảnh, kiếm thêm tiền lời’’.

Khoai tây chiên đã ăn xong, Đường Cam mυ'ŧ mυ'ŧ ngón tay, xong lấy giấy ăn lau qua một chút: "Ồ".

"Không rửa tay sao?" Dư Lãng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đường Cam im lặng quay đầu nhìn anh.

Dư Lãng cảm thấy có vẻ mình sắp bị mắng nên chuẩn bị đổi giọng.

Nhưng mà anh còn chưa mở miệng, Đường Cam đã đứng lên, đi vào phòng vệ sinh. Ngay sau đó trong đấy đã truyền đến tiếng nước.

Khi hắn đi ngang qua Dư Lãng để trở lại trên ghế sa lông, Dư Lãng có thể ngửi thấy mùi nước rửa tay của nhà mình. Thế nhưng anh vẫn còn có chút hối hận, anh nghĩ Đường Cam không thích rửa tay cũng không sao, sau này không nói chuyện này nữa là tốt rồi.

Khi Dư Lãng suy nghĩ những điều sau này không thể nói thì Đường Cam mở miệng: "Tôi có thể tắm ở nhà anh được không? Bọn họ vừa về là tôi tới đây ngay nên còn chưa kịp tắm."

Dư Lãng thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình, gật đầu: "Anh đi tắm đi, muốn mượn đồ ngủ cùng qυầи ɭóŧ không?"

Đường Cam lộ ra vẻ mặt có hơi xấu hổ: "Có, đã làm phiền anh rồi."

"Không làm phiền" Dư Lãng đứng dậy: "Anh đi tắm trước đi, lát nữa tôi đặt ở trên ghế cạnh cửa cho anh."

Đường Cam đáp một tiếng, rồi đứng dậy.

Đường Cam đi vào nhà tắm, còn Dư Lãng quay lại phòng ngủ của mình, mở tủ quần áo tìm quần áo cho Đường Cam.

Anh nhìn chiếc áo phông ngắn tay trong tủ và nghĩ xem mình nên lấy cho Đường Cam màu gì. Màu đen rất tôn nên da trắng, thế nhưng lần trước Đường Cam mặc đồ trắng cũng rất dễ nhìn, hắn mặc màu hồng cũng rất đáng yêu, màu xanh sẫm có vẻ cũng không tồi...

Dư Lãng chống hông đứng trước tủ quần áo mấy phút không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là lựa chọn kiểu kinh điển(1) trắng với đen - một chiếc áo tay ngắn màu trắng và một chiếc quần dài màu đen.

Anh cầm quần áo rồi đóng kỹ cửa tủ, mở ngăn kéo phía bên phải ra, anh nhớ ở đây còn có qυầи ɭóŧ mới chưa dùng đến.

Nhưng mà sau khi mở ra thì chỉ thấy ở bên trong có mấy cái hộp trống không.

Dư Lãng chưa từ bỏ ý định mà lấy từng cái hộp ra lắc lắc, sau đó kinh hoảng.

Không có qυầи ɭóŧ mới!

Không thể đưa cho Đường Cam đồ mình đã dùng qua.

Tuyệt đối không thể để Đường Cam mặc qυầи ɭóŧ bẩn đi ngủ.

Dư Lãng bước nhanh đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa một cái rồi lớn tiếng nói: "Quần áo tôi để ở cửa."

Đường Cam ở bên trong "Ừ" một tiếng.

Dư Lãng nói thêm: "Đưa quần áo bẩn của anh cho tôi, lát nữa tôi sẽ giặt giúp anh’’.

Rất nhanh cửa đã mở ra một phần tư, Đường Cam đưa hết quần áo bẩn ra.

Dư Lãng nhận lấy rồi nhanh chóng bước ra. Anh cầm qυầи ɭóŧ để riêng ra và chất đống phần còn lại vào máy giặt. Anh trở lại buồng tắm trong phòng của mình, mở vòi hoa sen, bắt đầu giặt qυầи ɭóŧ của Đường Cam.

Anh nhanh chóng rửa sạch, tắt vòi rồi vắt kiệt nước. Sau đó rũ mạnh chiếc qυầи ɭóŧ cố làm thoát hơi ẩm đi, rồi đi đến phòng khách lấy máy sấy tóc, bắt đầu sấy cho khô chiếc qυầи ɭóŧ.

Du Lang sấy vô cùng chăm chú, mãi đến tận khi Đường Cam tắm xong mặc quần áo mới phát hiện không có qυầи ɭóŧ rồi bối rối gọi anh, anh mới định thần lại.

Anh mười phần hổ thẹn và tội lỗi cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ vẫn còn ướt, đi tới cửa phòng tắm: "Tôi không có qυầи ɭóŧ mới. Tôi có giặt qυầи ɭóŧ cho anh, vừa mới sấy từ nãy, thế nhưng nó còn chưa khô."

Đường Cam rất là bình tĩnh: "Cái này sao có thể sấy khô được. Không sao, tôi không mặc là được."

Dư Lãng càng cảm thấy có lỗi: "Đều tại tôi không đúng lúc mua thêm."

Lúc này Đường Cam mới nói: "Nhưng mà tại sao anh lại muốn giặt qυầи ɭóŧ của tôi, anh nói với tôi một tiếng, tôi có thể tự mình giặt."

Nhưng Dư Lãng càng tự trách: "Đều tại tôi không sấy khô kịp thời."

Đường Cam im lặng.

Sau khi hai người ngồi ở trên ghế sa lông xem ti vi, Dư Lãng vẫn luôn chú ý đến đũng quần của Đường Cam.

Dư Lãng nghĩ chắc hẳn là ảnh hưởng của tâm lý, luôn cảm thấy hình dạng ở đũng quần trở nên rõ ràng hơn sau khi không mặc đồ lót.

Đường Cam chú ý tới tầm mắt của anh, rất không khách khí đá anh một phát: "Phiền."

Dư Lãng cúi đầu xuống tự trách.

Nhưng mà chuyện không mặc đồ lót làm Đường Cam nhớ lại chuyện xảy ra với Dư Lãng lúc trước, vì thế hắn hỏi: "Cái người lần trước nhét cu vào trong miệng anh, các anh còn liên lạc không?"

"Có" Dư Lãng trả lời rất nhanh: "Ngày hôm qua cậu ta còn hẹn tôi đi ra ngoài uống rượu. Nhưng mà tôi không đi, bây giờ tôi không dám cùng cậu ta đi uống rượu nữa, ai biết được nhỡ đâu sau khi say cậu ta làm gì với tôi.’’

"Cậu ta còn nhớ mình đã làm chuyện này sao?" Đường Cam có chút ngạc nhiên.

"Không biết. Chẳng qua nếu có nhớ tới cũng sẽ không chủ động nói đi. Chỉ cần biết chuyện là đủ rồi" Dư Lãng lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Nhắc tới làm tôi lại nghĩ đến cái mùi kia, thật sự rất khó chịu" vừa nói ánh mắt anh lại rơi xuống đũng quần của Đường Cam.

Lúc này Đường Cam không vui lấy gối chặn lại: "Làm gì đấy, cứ nhìn suốt."

"Có phải tất cả mùi vị đều buồn nôn giống nhau không?" Dư Lãng vẫn duy trì vẻ mặt buồn nôn hỏi.

Đường Cam có chút ghét bỏ: "Tôi lại chưa từng bị nhét qua."

"Nếu anh thích một người đàn ông, thì cũng đều có cái này" Dư Lãng dừng lại.

Đường Cam thờ ơ "Ồ" một tiếng, càng vô tình nói: "Bây giờ còn chưa có."

Dư Lãng nghiêm nghị nói: "Chúng nó không xứng với miệng của anh."

"Hả? Anh đang nói cái gì vậy?" Đường Cam lạnh lùng đáp: "Đừng có nói linh tinh.’’

Lúc này Dư Lãng đưa tay sờ lên qυầи ɭóŧ của Đường Cam đang dùng quạt máy để quạt ở trên giá, trong lòng rất lo lắng: "Còn chưa khô."

"Ngày mai sẽ khô" Đường Cam nói.

"Vậy đêm nay anh phải làm sao?" Dư Lãng rất lo lắng.

"Bây giờ còn làm thế nào được’’ Đường Cam nhấp một ngụm nước trái cây.

Dư Lãng liếc mắt nhìn, cảm thấy dáng vẻ đối phương rũ mắt uống đồ uống rất đáng yêu, không nhịn được bật cười. Sau đó Đường Cam nâng mắt lên nhìn về phía anh, khi bị đối phương nhìn bằng đôi mắt mờ mịt, ngơ ngác không hiểu gì kia, anh liền sững sờ.

Dư Lãng vô thức nói: "Hình như tôi thích anh."

Đường Cam liếc nhìn bàn tay Dư Lãng đang mò vào đũng qυầи ɭóŧ của hắn: "Hả?"

- --

(1)Kinh điển: lưu truyền lâu dài, trở thành khuôn mẫu