Mặt Trời Mọc

Chương 3

Cuối cùng Đường Cam vẫn là theo chân Dư Lãng rời giường.

Khi cả hai bước ra phòng khách thì tình cờ bắt gặp Vu Thừa và bạn trai đang hôn nhau. Nụ hôn khá kịch liệt, Dư Lãng đứng ở một bên có chút lúng túng.

Đường Cam bộ dáng cái gì cũng không nhìn thấy, cầm lấy bánh mì nướng trên bàn trà lên ăn. Hắn tiện tay đưa một miếng cho Dư Lãng, anh liền xua tay từ chối.

Hai người ở trên ghế sô pha rốt cục cũng tách ra. Vu Thừa ôm bạn trai mình nhìn Dư Lãng, nhưng miệng lại hỏi Đường Cam: "Người này là ai?"

Đường Cam suy nghĩ một chút: "Bạn vừa mới quen."

Vu Thừa lại hỏi: "Quen lúc nào? Tôi chưa từng gặp qua."

Đường Cam ngồi ở trên ghế sô pha lấy điện thoại di động ra định gọi đồ ăn ở ngoài, rồi thuận miệng trả lời: "Tối hôm qua gặp ở bờ sông."

Vu Thừa cau mày lại.

Dư Lãng nhìn vẻ mặt của hắn mới phản ứng lại, bên bờ sông có một quán bar. Việc này có vẻ là nói không rõ ràng, anh bất đắt dĩ nghĩ.

"Anh muốn ăn gì?" Đường Cam lấy chân đυ.ng Dư Lãng vẫn còn đang đứng ngây ngốc một bên: "Tôi muốn gọi thức ăn ngoài."

Dư Lãng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, đã là một giờ rưỡi, có lẽ mọi người trong nhà anh đều đã rời đi. Anh nhìn những người này trong phòng khách, đặc biệt là Vu Thừa - người có chút địch ý với anh. Cảm thấy mình tốt hơn là vẫn nên về nhà.

"Tôi không ăn." Anh ngước đầu nhìn về phía Đường Cam: "Tôi đi về trước."

Đường Cam vô tình "Ồ" một tiếng, tiện tay cất điện thoại vào túi quần. Hắn đứng dậy, Dư Lãng đi phía sau theo hắn ra cửa. Anh cười với hai người trên sô pha: "Vậy tôi về trước, lần sau gặp lại."

Bạn trai Vu Thừa rất ân cần vẫy tay chào. Còn cậu ta thì không phản ứng gì.

Lúc Dư Lãng đang thay giày, Đường Cam dựa vào tủ giày, lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không tiễn, biết đường về nhà đi."

Dư Lãng muốn đơn độc cùng Đường Cam tán gẫu, nên nói nhỏ: "Anh tiễn tôi một lát đi, tôi chưa quen thuộc nhà của anh."

Đường Cam không nghĩ tới Dư Lãng muốn cùng mình nói cái gì, hắn cho rằng Dư Lãng thật sự rất ngốc. Hắn mở cửa ra, chỉ vào cửa thang máy nói: "Anh vào đây, ngồi ở lầu một, sau khi đi ra ngoài nhìn bên phải, là tòa nhà của anh."

Dư Lãng không ngờ Đường Cam lại không muốn tiễn hắn, có chút đau lòng nói: "Anh tiễn tôi một chút thì làm sao. Anh còn có thể thuận tiện ghé qua nhà của tôi xem."

Đường Cam càng không ngờ tới Dư Lãng muốn mình tiễn anh như vậy, vì thế hắn thỏa hiệp nói: "Tôi đói, nhà anh có gì ăn không?"Dư Lãng lập tức lấy điện thoại di động ra: "Bây giờ tôi gọi thức ăn ngoài cho anh."

Khi hai người bước vào thang máy trong tòa nhà của Dư Lãng, Dư Lãng mới nhớ ra tại sao ngay từ đầu anh đã yêu cầu Đường Cam đưa tiễn.

"Đường Cam, tôi cảm thấy bạn cùng phòng của anh có chút kỳ quái." Dư Lãng nghiêm túc nói: "Cậu ta rất không thích tôi."

Đường Cam "Ồ" một tiếng.

Dư Lãng nói tiếp: "Hơn nữa tôi khẳng định cậu ta cho rằng chúng ta là loại quan hệ kia. Anh vừa nãy cũng không giới thiệu chúng ta quen biết, như vậy không phải còn có thể giải thích một chút."

Bụng Đường Cam vang lên một tiếng. Dư Lãng lập tức ngậm miệng lại.

Bọn họ từ thang máy đi ra ngoài, Đường Cam khoanh tay đứng một bên chờ Dư Lãng mở cửa.

"Nếu như anh không vội vã trở về, vậy thì chẳng mấy chốc tôi sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau."

"Tôi mới không muốn ở lại nơi đó." Dư Lãng mở cửa ra, sau khi vào cửa đưa cho Đường Cam đôi dép lê.

"Bạn cùng phòng của anh trừng mắt nhìn tôi, hơn nữa lại còn kiêu căng như vậy mà hôn nhau trước mặt người khác. Thật là xấu hổ."

Đường Cam vừa vào cửa liền nhìn thấy cái bể cá thủy tinh trên bàn thấp. Trong đó có hai con cá nhỏ đang bơi, xung quanh cũng không có đồ trang trí nào khác, giống y như ảnh đại diện của Dư Lãng vậy.

Khi Đường Cam ngồi xổm người xuống xem cá vàng, Dư Lãng đứng ở phía sau hắn nói: "Bạn cùng phòng của anh đối với tôi phản ứng rất kỳ quái, tuy rằng anh nói có chút thích cậu ta, nhưng tôi nhìn rõ ràng là cậu ta có ý với anh."

"Cậu ấy thích tôi cái gì?" Đầu ngón tay Đường Cam gõ vào bể cá, gợn sóng nổi lên mặt nước một chút, hai con cá nhỏ nhanh chóng vẫy đuôi bơi vài vòng.

"Cậu ấy đã có bạn trai."

"Được rồi." Dư Lãng tiếp tục: "Thế nhưng cậu ta thực sự rất để ý đến anh." Tâm lý lại không thể tán đồng nghĩ, anh lớn lên đẹp như vậy, không thích anh mới là không bình thường.

"Lúc nào đồ ăn mới đến?" Đường Cam hỏi.

"Nhà này rất nhanh, ngay tại cửa tiểu khu." Dư Lãng liếc nhìn điện thoại di động của mình: "Đồ ăn đã được giao rồi."

Đường Cam đứng dậy định ngồi lên ghế sô pha. Song vì đứng dậy quá nhanh, trước mắt có chút tối sầm lại, thân thể cũng lung lay một chút.

Dư Lãng sợ hết hồn, nhanh tay ôm lấy eo Đường Cam.

Đường Cam vốn dĩ đã đứng vững, nhưng khi Dư Lãng ôm eo như thế này, trọng tâm liền dịch chuyển, trực tiếp ngã vào trong l*иg ngực của Dư Lãng.

"Làm sao vậy?" Dư Lãng vô cùng lo lắng hỏi.

"Anh không sao chứ?"

Đường Cam có chút đau đầu, bị Dư Lãng ôm như vậy, hắn rốt cục không làm được gì.

"Tóc của anh thơm thật đấy." Dư Lãng nói.

"Đỡ tôi dậy, tôi không thể làm gì cả." Đường Cam trả lời.

Kết quả Dư Lãng hiểu nhầm hắn toàn thân không có sức, giữ nguyên tư thế này, kéo hắn nằm lên ghế sô pha. Đường Cam mệt mỏi ngồi dậy, tựa lưng vào ghế sô pha.

"Anh làm sao vậy? Đói bụng đến choáng váng sao?" Dư Lãng hỏi.

Đường Cam không có sức nói: "Hạ đường huyết mà thôi."

Dư Lãng cầm miếng sô cô la đưa cho hắn.

"Dìu người thì phải đỡ vai, " Đường Cam không nhận lấy sô cô la. "Anh ôm tôi như vậy làm cả người tôi đều không cử động được."

Lúc này chuông cửa vang lên.

"Chắc là đồ ăn giao đến rồi." Dư Lãng đứng dậy đi mở cửa. Mang đồ ăn vào, anh đặt tất cả những thứ mình gọi lên bàn trà, rồi đáp lại lời nói lúc trước của Đường Cam.

"Anh đột nhiên gần như ngã ra, dọa tôi giật mình cho nên trực tiếp ôm eo của anh." Sau đó Dư Lãng lặp lại một lần: "Hơn nữa tóc của anh rất thơm."

Đường Cam theo anh ngồi xuống đất. Dư Lãng liếc hắn một cái, cầm lấy gối trên ghế sofa đưa cho hắn." Anh lấy đệm ngồi đi."

Đường Cam buồn bực: "Tại sao? Không phải có thảm trải nền sao?"

"Ngồi đệm thoải mái hơn một chút." Dư Lãng lấy đũa dùng một lần đưa cho hắn. Đường Cam trầm mặc ôm gối ăn một miếng thịt, sau đó nói: "Tôi chỉ là hạ đường huyết mà thôi, không cần thiết phải chăm sóc tôi như vậy."

"Tôi không chăm sóc anh." Dư Lãng vừa nói vừa cầm đũa mình chưa dùng gắp thịt thành đống sang bên cạnh.

"Mau ăn đi, tất cả đều cho anh."

Đường Cam nhìn đống thịt được lựa ra: "Vậy bây giờ anh đang làm gì?"

"Không phải anh thích ăn sao?" Dư Lãng coi là chuyện đương nhiên mà đáp lại.

Đường Cam có chút không được tự nhiên gắp một nửa bỏ vào trong bát của mình.

"Lần sau bạn cùng phòng của anh dẫn bạn trai về phòng, anh có thể tới nhà tôi." Dư Lãng đột nhiên nói: "Nhà tôi thường chỉ có mình tôi ở nhà."

Đường Cam cắn cánh gà nhìn anh có chút nghi hoặc.

"Hoặc có thể nhắn tin cho tôi, tôi cùng anh ra bờ sông ngồi." Dư Lãng bổ sung thêm.

Đường Cam càng không hiểu.

Dư Lãng thở dài: "Dung mạo anh đẹp trai như vậy, tóc lại thơm, còn hạ đường huyết, thật sự làm người khác lo lắng."

Đường Cam tâm trạng phức tạp ném cục xương vào thùng rác.

"Lo lắng cái gì?"

"Không biết, nhưng chính là rất lo lắng." Dư Lãng buồn bã trả lời.