Lông mi của Đinh Viện khẽ rung lên, vài giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt. Cô cắm cúi ăn hết sạch cơm trong khay.
Ngay lúc đó, một cô gái nhanh nhẹn bước tới gần rồi ‘tặng’ cho Tử Trạc cái nhìn cảnh cáo, sau đó rút một tờ khăn giấy ra đưa cho Đinh Viện.
“Xin lỗi nhé em gái, thằng này bị ngựa đá vào đầu từ bé nên em đừng để bụng nha.”
Đinh Viện nhận khăn giấy từ cô gái rồi cảm kích nói: “Cảm ơn chị.” Rồi cô đứng dậy, cầm khay rời đi.
Cô gái ngồi xuống đối diện Tử Trạc nói với giọng trách móc: “Tử Trạc à, cậu làm gì thế hả? Càng lớn càng chẳng ra làm sao. Cậu làm vậy chẳng khác nào đang ban phát cho ăn mày bên đường cả. Nói trắng ra thì cậu với người ta có thân thiết gì không?”
Tử Trạc cảm thấy hơi oan ức: “Liễu Thiến à, tôi thực sự không nghĩ nhiều đến thế.”
Liễu Thiến đảo mắt: “Thôi đi, sau này đừng để tôi thấy cậu bắt nạt người khác nữa, nếu không tôi sẽ mách ba cậu đấy.”
Tử Trạc hờ hững nhún vai: “Thì cứ mách đi.”
“Được thôi.” Liễu Thiến nheo mắt đe dọa: “Vậy tôi sẽ mách anh trai cậu.”
Nghe đến anh trai, sắc mặt Tử Trạc lập tức biến đổi, cậu vội vàng xua tay cầu xin: “Đừng, đừng mà, tôi sai rồi. Anh ấy mà biết được thì nhất định sẽ lột da tôi ra mất.”
Liễu Thiến hài lòng gật đầu: “Vậy thôi, tôi đi đây. Bạn trai tôi đang đợi trên tầng.” Trước khi đi, cô ấy còn nhắc nhở: “Cậu đúng là khiến người ta chẳng thể an tâm được chút nào cả.”
“Biết rồi, biết rồi.” Tử Trạc vội vàng giục: “Cậu đi nhanh lên.”
Cậu ngồi lại một mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Đinh Viện vừa ăn vừa rơi nước mắt. Cậu mới khẽ thở dài.
Liệu có nên xin lỗi cô không nhỉ?
Nhưng cậu thậm chí còn không biết tên cô là gì.
Thôi vậy.
Tử Trạc tự trấn an mình: có lẽ từ giờ cũng sẽ chẳng gặp lại cô ấy đâu.
Vừa bước vào phòng, Mễ Quả đã nhận ra Đinh Viện có vẻ trầm lặng khác thường, cô ấy mới nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Viện, cậu sao thế?”
Đinh Viện cố gượng cười rồi khẽ đáp: “Không có gì đâu, vừa nói chuyện với mẹ nên tự nhiên mình lại thấy nhớ nhà thôi.”
Mễ Quả gật gù, cũng phải thôi, trong bốn người trong phòng thì nhà Đinh Viện xa nhất. Hơn nữa, kỳ nghỉ Quốc khánh sắp đến, các bạn đều chuẩn bị về nhà, chỉ còn lại Đinh Viện ở lại ký túc xá.
Nghĩ đến đây, Mễ Quả lục trong ngăn kéo lấy ra một hộp sô cô la mới tinh đặt lên bàn của Đinh Viện.
“Tiểu Viện à, lần trước cậu mua táo cho bọn mình, bọn mình còn chưa kịp cảm ơn cậu. Cậu hãy nhận hộp sô cô la này đi.”
Như là sợ Đinh Viện sẽ từ chối, Mễ Quả đã chuẩn bị sẵn lời để thuyết phục.
Đinh Viện nhìn hộp sô cô la được bọc rất đẹp, trên bao bì in dòng chữ tiếng Anh mà cô không biết, cô thầm quyết định: khi nào làm thêm xong dịp Quốc khánh này, nhất định sẽ chuẩn bị chút quà nhỏ cho từng người trong phòng.
Cô chân thành nói: “Cảm ơn cậu nhé Mễ Quả.”
Mễ Quả định khuyên Đinh Viện đừng quá ép bản thân, thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng một chút, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt ngược vào. Cô ấy hiểu rằng mỗi người đều có cách sống và áp lực riêng, bản thân cô ấy không có quyền thay đổi điều đó. Đối với một số người, chỉ cần sống tốt đã là sự nỗ lực hết mình rồi.
*
Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, ba người bạn cùng phòng sau khi tan học đã vội vàng kéo hành lý về nhà. Trước khi đi, họ không quên dặn Đinh Viện không phải lo về tiền điện, rằng mấy ngày này vẫn sẽ chia đều, nếu trời nóng thì cứ bật điều hòa thoải mái.
Đinh Viện gật đầu đồng ý, nhưng đợi các bạn đi rồi, việc đầu tiên cô làm là tắt điều hòa. Cô quay sang tủ, lấy chiếc quạt nhựa cũ mang từ nhà lên rồi đặt ngay ngắn trên bàn học.