Xấu Nữ Dụ Các Đại Lão Trầm Luân, Được Bọn Họ Sủng Ái

Chương 6

Thì ra cậu tên là Tử Trạc.

Một người bạn đứng bên cạnh Tử Trạc khoác vai cậu và kéo cậu sang một bên: “Này, đừng làm nữa. Nếu câu lạc bộ mình tuyển một cô gái quê mùa thế này, khi ra biểu diễn thì bị người ta cười cho mất mặt đấy.”

Tử Trạc quay lại, nhìn Đinh Viện một lượt: “Cậu chưa nghe câu này à? Người I là đồ chơi của người E à?”

Người bạn bĩu môi rồi lắc đầu: “Cậu bị gì thế? Nếu cậu muốn chơi thì cứ tự mình chịu trách nhiệm mà dạy dỗ cô ấy đi.”

Trong lúc hai người họ mải nói chuyện thì Đinh Viện đã nhanh chóng chạy đi.

Nhưng Tử Trạc lại đuổi theo cô.

Đinh Viện hơi hoảng hốt, cô không tự tin đến mức nghĩ rằng Tử Trạc lại thích mình. Hay là vì tuyển thành viên có hoa hồng nhỉ?

Đinh Viện xếp hàng ở quầy lấy thức ăn còn Tử Trạc đứng ngay phía sau cô. Dáng người cao lớn của cậu phủ bóng lên Đinh Viện, khiến cô căng thẳng đến mức hơi thở cũng có phần lộn xộn.

Tử Trạc khẽ cười, khoanh tay trước ngực, cúi người sát vào tai cô nói với giọng trêu chọc: “Sao thế? Bộ tôi ăn thịt cậu à? Sợ tôi lắm hả?”

Đinh Viện quay mặt đi, đôi má lập tức ửng hồng: “Bạn Tử Trạc à, chúng ta có thể giữ khoảng cách một chút được không?”

Tử Trạc nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười đầy vẻ thú vị: “Lần đầu tiên tôi thấy có người từ chối mà còn lịch sự hỏi ý kiến thế đấy.” Cậu ngừng lại giây lát, ánh mắt càng trở nên giễu cợt: “Nhưng mà, nếu đã hỏi thì câu trả lời của tôi sẽ là: không được.”

Nhận thấy cơ thể Đinh Viện dần cứng lại, Tử Trạc lại càng hứng thú hơn. Cậu đã gặp không ít người có tính cách phức tạp, nhưng những người trong sáng giống như Đinh Viện chưa bị xã hội nhuộm màu thì thực sự hiếm gặp.

Khi tới quầy gọi món, Đinh Viện chỉ chọn một đĩa rau luộc và một bát cơm trắng. Tử Trạc liếc qua món đậu xào khoai tây trên khay của cô, nhìn lại dáng người gầy gò ấy rồi quay sang nói với cô bán cơm: “Cô ơi, cho con một phần thịt bò, một phần sườn và một phần thịt ba chỉ nhé.”

Sau khi nhận thức ăn, Tử Trạc tìm quanh một lượt, không để ý đến sự phản đối của Đinh Viện mà tự nhiên ngồi xuống đối diện cô. Cậu thoải mái gắp hai miếng sườn đặt vào khay của Đinh Viện.

Tay Đinh Viện cầm đũa chợt siết chặt lại.

Thấy vậy, Tử Trạc tiếp tục nói: “Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tiết kiệm. Cậu phải học cách đối xử tốt với bản thân một chút chứ.” Rồi cậu không chút do dự mà chất đống phần thịt bò vào đĩa cơm của cô.

Đinh Viện ngước lên, ánh mắt thoáng đỏ lên. Cô cố kìm nén cảm xúc, nghiến răng nói: “Bạn Tử Trạc à, tôi hỏi thật, bạn có từng học cách tôn trọng người khác không vậy?”

Tử Trạc nhìn vào đôi mắt đã ngấn nước của cô, cậu cảm thấy hơi khó hiểu. Sao lại khóc chỉ vì chuyện này nhỉ?

Đinh Viện mím chặt môi, nhìn lại hình ảnh Tử Trạc hào nhoáng đối diện mình rồi lướt mắt qua tấm kính phản chiếu chính bản thân mình, cô cảm thấy mình thật nhợt nhạt bình thường. Lòng tự tôn của cô như bị ai đó xé toạc. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào khay cơm trước mặt.

Cô không muốn lãng phí thức ăn, bởi chỉ một cân thóc đã có giá hai tệ, một nghìn cân cũng chỉ được hai ngàn tệ. Thế nhưng, ba mẹ cô lại vì số tiền hai ngàn ấy mà phải thức khuya dậy sớm để làm việc không ngừng nghỉ mới có được.

Cố gắng nuốt nghẹn, Đinh Viện gắp miếng thịt bò cho vào miệng và ăn hết.

Cô ghét bản thân mình.

Nếu thẳng thắn hơn thì có lẽ cô sẽ sẵn sàng đổ hết đồ ăn đi nếu cảm thấy không thoải mái; hoặc nếu thoải mái hơn, có thể cô đã chẳng suy nghĩ nhiều khi ăn. Nhưng cô lại không thể, tính cách cô vốn đã cứng nhắc như vậy rồi.