Xấu Nữ Dụ Các Đại Lão Trầm Luân, Được Bọn Họ Sủng Ái

Chương 5

Mễ Quả thấy thế cũng không ép, đổi bài rồi tiếp tục hát.

Một lát sau, từ lớp bên cạnh truyền tới tiếng hò reo ồn ào. Không biết ai đã đặt một chiếc đèn chiếu thẳng vào một nam sinh trong đám đông.

Đinh Viện ngẩn người. Không phải là thanh niên ngã cầu thang hôm trước sao?

Trong ánh sáng, ngũ quan sắc nét của cậu hiện lên tinh tế, cuốn hút hơn hẩn. Khi nhạc vang lên, cậu cởϊ áσ khoác ra buộc quanh eo. Vai rộng, eo thon và cơ bắp săn chắc, tất cả đều toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.

Theo nhịp điệu vũ đạo của cậu, tiếng reo hò xung quanh càng lúc càng dồn dập. Đinh Viện nghĩ: Có lẽ cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nào để gặp lại một người nổi bật như vậy.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng chưa chắc. Biết đâu lần tới cậu lại ngã thêm cú nữa thì sao.

Ngày thứ hai sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, các buổi học chính thức cũng bắt đầu.

Năm nhất của ngành Hán ngữ khá nhẹ nhàng. Sau tiết văn học cổ đại vào buổi sáng, Đinh Viện bước trên con đường dẫn đến nhà ăn, trong đầu vẫn vang vọng những câu chuyện về nền văn minh quốc gia vừa được giảng dạy trên lớp. Hôm nay, cô đã học xong phần Tổng quan văn học Tiên Tần, tiếp theo sẽ là phần Kinh Thi mà cô rất hứng thú.

Mỗi lần ngồi nghe giảng, Đinh Viện luôn cảm thấy lòng mình thật bình yên. Hiếm khi cô nhận thấy sự khác biệt giữa bản thân và người khác, thậm chí còn vui mừng khi nhanh chóng nắm bắt được một vài trọng điểm. Đây là một trong những con đường hiếm hoi giúp cô cảm thấy có thành tựu.

Khu vực gần nhà ăn bị bao vây bởi các gian hàng tuyển thành viên của câu lạc bộ. Trên đường đi, cô chẳng làm gì mà cũng bị nhét vào tay mấy tờ đơn đăng ký. Đinh Viện chẳng có chút hứng thú nào với việc gia nhập câu lạc bộ, dù rằng điều đó có thể giúp cộng thêm tín chỉ. Nhưng cô nghĩ, chỉ cần không bỏ tiết, nghiêm túc trong các kỳ thi là cũng đủ để tích lũy tín chỉ rồi. Tuy nhiên, trước ánh mắt nhiệt tình xung quanh, cô đành ngượng ngùng nhét từng tờ đơn vào túi.

Cô thầm nghĩ, có lẽ trong tuần này nên ăn mì gói cho yên chuyện.

Khi bước đến khu vực phía trong, Đinh Viện chợt nghe thấy tiếng nhạc lớn phát ra từ một chiếc loa. Một nhóm nam nữ ăn mặc sành điệu, dáng vẻ xinh đẹp đang tụ tập xung quanh, nhiệt tình mời chào những người qua lại.

“Câu lạc bộ nhảy đường phố R.D đây! Muốn thử chứ?”

Ánh mắt của Đinh Viện dừng lại trên một cô gái đang nhún nhảy theo điệu nhạc bên cạnh. Nhìn dáng vẻ tự tin và rực rỡ của cô ấy, Đinh Viện thấy rất ngưỡng mộ.

Đúng lúc này, có ai đó vỗ nhẹ vào vai cô.

Đinh Viện quay lại.

Sao lại là người này?

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đinh Viện, thanh niên ở đối diện lên tiếng: “Không nhớ ra tôi là ai à? Tôi là người lần trước bị ngã ngay trước mặt cậu đó.”

Đinh Viện bất ngờ. Lạ thật, mới gặp có một lần mà cậu đã nhớ cô rồi, trong khi mười mấy năm qua có rất nhiều bạn cùng lớp thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên cô nữa là.

Cô khẽ đáp: “Nhớ chứ.”

Thanh niên nở nụ cười thật tươi rồi tiến lại gần: “Tôi biết là cậu sẽ nhớ ra mà.” Sau đó, cậu nhiệt tình mời: “Tham gia câu lạc bộ nhảy đường phố của bọn tôi đi?”

Đinh Viện lúng túng xua tay: “Không… không đâu… Tôi không hợp.”

Thanh niên chẳng ngần ngại đặt khuỷu tay lên vai cô, nói với giọng thân thiết: “Thử xem đi, có mất gì đâu mà.”

Cảm thấy khó chịu trước sự gần gũi đột ngột này, Đinh Viện khẽ nhích người để tránh vai mình khỏi tay cậu. Cô không thích kiểu tiếp xúc như vậy.

Thanh nien thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Bên cạnh cậu vang lên tiếng đùa cợt của một người bạn: “Ha, Tử Trạc à, cuối cùng cậu cũng bị con gái từ chối rồi à.”