"Ừm, đúng vậy." Đinh Viện khẽ đáp.
Mắt của Mễ Quả sáng lên: "Vậy chắc cậu nói được tiếng Quảng Đông hả? Xem phim TVB chắc không cần phụ đề nhỉ?"
Đinh Viện cảm thấy hơi ngại trước sự nhiệt tình của Mễ Quả, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Thật ra nhà mình ở một ngôi làng nhỏ trong tỉnh Quảng Đông, bình thường nói tiếng phổ thông nhiều hơn, tiếng Quảng Đông mình biết chút ít thôi, nhưng cũng không được thông thạo lắm."
Nhận thấy Đinh Viện hơi rụt rè, các cô bạn khác cũng tinh ý không hỏi thêm, mỗi người tự tiếp tục công việc của mình.
Tối đến, sau khi tắm rửa xong, Đinh Viện nằm trên giường, nhìn số dư trong điện thoại. Ba mẹ cho cô 1000 tệ, cộng thêm 6000 tệ cô làm thêm trong kỳ nghỉ hè ở xưởng. Sau khi mua điện thoại và các vật dụng cần thiết, cô còn lại 5000 tệ, đây sẽ là số tiền để cô trang trải trong suốt học kỳ này.
Đinh Viện liên tục tính toán các khoản chi phí trong đầu. Cô vốn không cầu kỳ trong việc ăn uống, quần áo thì có thể mặc cũ chứ không mua mới, còn mỹ phẩm chỉ cần có kem dưỡng và sữa rửa mặt là đủ. Nếu không lo da mặt sẽ bong tróc thì chắc cô cũng chẳng cần mua kem dưỡng làm gì.
Tính đi tính lại, cô thấy số tiền hiện có đủ để cầm cự cho đến khi nghỉ lễ. Tuy vậy, Đinh Viện vẫn dự định sau này sẽ tìm một công việc làm thêm, phòng khi bị cảm hay đau đầu, ít nhất cũng có tiền để chữa bệnh.
Lập xong kế hoạch, Đinh Viện mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc đó, em trai cô là Đinh Nhất Phàm gửi tin nhắn đến.
[Chị, chị ngủ chưa?]
Nhìn dòng tin nhắn, cảm xúc của Đinh Viện phức tạp khó tả. Cô vừa yêu thương vừa khá là ghen tị với Nhất Phàm.
Từ nhỏ, gia đình đã yêu chiều cậu ấy hết mực, ông bà nội không biết đã bao lần lén lút cho cậu ấy tiền tiêu vặt, trong khi cô chưa từng có lần nào. Ngoài ra, mọi tài nguyên giáo dục có thể cung cấp, cả nhà đều ưu tiên dành cho cậu ấy. Đinh Viện thì phải mượn mới có thể xem thêm được một hai cuốn sách bên ngoài.
Về sau, Nhất Phàm tỏ ra có năng khiếu đặc biệt trong học tập, tốt nghiệp trung học cơ sở với thành tích xuất sắc và thi đỗ vào trường trung học phổ thông tốt nhất huyện. Hiện giờ cậu ấy học ở lớp chuyên, mỗi lần thi đều nằm trong top ba.
Trong khi đó, Đinh Viện học ngày học đêm, thậm chí mơ cũng thấy mình ôn thi, nhưng cuối cùng chỉ đỗ vào một trường đại học bình thường. Không những vậy, Nhất Phàm còn phát triển toàn diện từ đức, trí, thể, mỹ, lại rất được lòng mọi người. Có lúc, cô thậm chí còn ngờ rằng cậu ấy là con nuôi, vì cậu ấy chẳng giống một đứa trẻ sinh ra trong gia đình này chút nào cả.
Một lát sau, Nhất Phàm lại gửi tin nhắn:
[Đừng có cắm mặt mà học như hồi cấp ba nhé chị, phải giao lưu với người khác nhiều vào, không có bạn bè thì bốn năm đại học sẽ khó chịu lắm đó.]
Đinh Viện cau mày, thằng nhóc này đúng là chẳng nể nang gì, dù gì cô cũng là chị nó mà. Cô nhanh chóng đáp lại:
[Chị biết rồi.]
[Thầy bảo em có hy vọng đỗ vào Bắc Đại đấy.]
[Ồ.]
[Chị, lúc nào rảnh chụp cho em mấy tấm ảnh đi, em cũng muốn xem trường đại học trông thế nào.]
[Ừ.]
[Vậy chị ngủ sớm đi, ba mẹ cũng vừa về tới nhà rồi.]
Nhìn dòng tin nhắn này, Đinh Viện mới dịu giọng đáp lại:
[Em nói với ba mẹ, bảo họ nghỉ ngơi sớm đi, mọi thứ bên này đều ổn cả.]
[Em biết rồi.]
---
Ngày tháng ở trường trôi qua êm đềm như nước. Đinh Viện giữ khoảng cách vừa đủ với các bạn cùng phòng. Mối quan hệ giữa họ hòa hợp, không quá thân thiết cũng không hề xa cách, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đợt huấn luyện quân sự nửa tháng kết thúc, các bạn trong lớp tụm lại thành từng nhóm trò chuyện rôm rả. Mễ Quả vừa kết thúc màn thi hát với một nhóm khác, gọi Đinh Viện đang ngồi thẫn thờ bên cạnh: “Lại đây hát cùng đi.”
Đinh Viện liên tục xua tay, cô hát dở lắm. Theo lời Nhất Phàm, giọng hát của cô đủ sức “dọa chết người”.