Xấu Nữ Dụ Các Đại Lão Trầm Luân, Được Bọn Họ Sủng Ái

Chương 8

Nhìn căn phòng trống không, trong lòng Đinh Viện bỗng dưng dâng lên một niềm phấn khích kỳ lạ. Đây là khoảng thời gian chỉ thuộc về riêng cô.

Cô bật máy tính lên, tìm đến bài hát "Điều Em Hoài Niệm" của Tôn Yến Tư lên. Lúc đầu, cô chỉ khe khẽ hát theo, nhưng dần dần, giọng cô lớn lên, ngân nga trong không gian. Đến khoảnh khắc ấy, cô như thực sự cảm nhận được thế nào là tự do.

Hát đến mệt lả, Đinh Viện mới cởi dây buộc tóc, đứng trước gương, cầm bàn chải đánh răng làm “micro”, nhún nhảy theo điệu nhạc. Nhìn bản thân ngớ ngẩn trong gương trước bồn rửa mặt, cô bật cười khúc khích.

Sau khi tắm xong, cô mang quạt lên giường, đồng thời gọi điện cho người bạn thân duy nhất từ bé đến giờ là Đơn Tiểu Cầm.

Bên đầu dây kia, Đơn Tiểu Cầm vừa gội đầu xong, đang dùng khăn lau tóc ướt. Nghe thấy giọng Đinh Viện, cô ấy lập tức hào hứng: “Con nhóc này, cuối cùng cậu cũng chịu nhớ đến mình rồi hả?”

Đinh Viện gãi đầu ngại ngùng rồi giải thích: “Ở ký túc xá đông người nên mình ngại.”

Nghe vậy, Đơn Tiểu Cầm mới nhíu mày: “Có ai bắt nạt cậu không?”

Đinh Viện vội lắc đầu: “Không, họ đều rất tốt.”

Cô cứ thế thủ thỉ với Đơn Tiểu Cầm thật nhiều chuyện, đến khi điện thoại nóng lên, Đinh Viện mới ngại ngùng ngắt lời: “Tiểu Cầm à, xin lỗi cậu, để cậu phải nghe mình nói nhiều quá.”

“Đồ ngốc, chúng mình là bạn cơ mà.” Giọng Đơn Tiểu Cầm đầy âu yếm: “Thật đấy, lần đầu tiên mình thấy cậu nói nhiều như vậy đó.”

Cô mỉm cười nói thêm: “Mình có gửi đặc sản ở Kyoto về cho cậu, chắc ngày mai là đến.”

“Trời ơi, sao lại thế chứ!” Đinh Viện vội từ chối: “Cậu cứ giữ tiền mà tiêu, Kyoto đắt đỏ lắm đấy.”

“Yên tâm đi, mình biết chừng mực mà.” Đơn Tiểu Cầm cười đáp, vừa chải mái tóc còn ẩm: “Dù sao ông nội mình cũng là trưởng làng, mua con vịt quay cũng đâu có gì to tát đâu.”

“Vậy… cảm ơn cậu nhé.” Trong lòng Đinh Viện dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.

Cúp điện thoại xong, Đinh Viện mở app Tiểu Hồng Thư lên, bắt đầu tìm kiếm các món quà đặc trưng của Thượng Hải để làm quà. Trong lúc đang lướt qua các gợi ý, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở một thông tin tuyển dụng làm thêm. Ý định tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ lập tức dao động.

Không chần chừ nhiều, cô nhanh chóng gửi một dòng tin nhắn vào nhóm làm thêm: [1]

Sáng sớm hôm sau, vừa đúng năm giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Đinh Viện đã lập tức tỉnh dậy. Cô nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến trạm tàu điện ngầm.

Hôm nay cô nhận làm thêm tại khách sạn Setai, một nơi cao cấp chuẩn năm sao +++ trong vai trò nhân viên linh hoạt. Công việc này nghĩa là cô sẽ phải di chuyển theo sự điều động của quản lý, làm bất cứ việc gì cần đến: từ lau dọn, di chuyển đồ đạc cho đến phục vụ khách. Được biết, do tập đoàn Yake đột xuất thay đổi địa điểm tổ chức hội nghị kinh doanh, khiến khách sạn thiếu hụt nhân sự và buộc phải tuyển thêm người làm part time.

Vừa đến nơi, Đinh Viện đã được người quản lý khách sạn hối hả giao cho đồng phục và một chiếc tai nghe. Đồng phục ở Setai rất đẹp, với nữ là bộ váy ngắn màu nâu nhạt thanh lịch. Đinh Viện nhanh nhẹn búi tóc lên, đội mũ, rồi rút từ trong túi ra đôi giày đen gót vừa phải để thay.

Cô đứng trước gương ngắm mình một chút. Bộ trang phục này khiến cô trông chỉnh chu và rạng rỡ hơn nhiều. Đinh Viện thầm hứa với bản thân là sau này khi đi làm nhất định sẽ thưởng cho mình một bộ vest vừa vặn như thế.

“Đừng ngây người ra đấy nữa, nửa tiếng nữa là khách đến rồi đấy!” Quản lý nhắc nhở cô một cách dồn dập: “Em ra cổng khu C đứng chờ, khách của Yake đến thì hướng dẫn họ rẽ trái vào sảnh lớn rồi nhắc họ đăng ký nhận quà. Nghe rõ chưa?”