Trọng Nhiên

Chương 15: Không Đi Sao

Tạ Chi Nam luôn có cảm giác sởn tóc gáy khi có người gọi cả tên họ mình, ngơ ngác nhìn anh rồi "a" một tiếng.

“Tôi thật không thể gặp người sao?” Văn Quân nhìn Tạ Chi Nam, ánh mắt tựa như đang dò xét.

Người như Văn Quân, lại nói rằng chính mình không thể gặp người, chỉ vì Tạ Chi Nam không muốn ngồi cùng anh trước mặt kính trong suốt, vì sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.

Tạ Chi Nam gần như muốn nói "Thần sợ hãi", lắp bắp nói: "Không...không...không có."

"Không có thì cậu nói lắp cái gì?"

Tạ Chi Nam ngơ ngác, cậu tùy tiện tìm một cái lý do, không có tự tin nói: "Chỉ là, có chút cay."

Lông mày đen rậm của Văn Quân nhíu lại, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Tạ Chi Nam, cậu vừa mới uống sữa chua, giữa môi còn sót lại một chút bọt sữa chua.

“Sữa chua uống xong chưa?” anh hỏi.

Đúng là chỉ uống vài ngụm là cậu đã uống xong, Tạ Chi Nam ngơ ngác gật đầu.

Văn Quân đứng dậy, tựa hồ đang định mua cho cậu thêm một hủ sữa chua khác để uống. Tạ Chi Nam vốn dĩ chỉ là tùy tiện kiếm cớ, vô thức nắm lấy góc áo của anh, ngăn cản động tác của anh.

Văn Quân dừng lại, quay người lại.

Tạ Chi Nam nhỏ giọng nói: "...Cũng không có cay như vậy."

Văn Quân rũ mắt, nhìn Tạ Chi Nam nắm lấy góc áo của mình, cổ tay rất gầy, hình dáng bàn tay trắng nõn rất đẹp.

Tầm mắt của anh giống như có thực chất, Tạ Chi Nam rút tay lại như bị bỏng.

Văn Quân nhè nhẹ mím môi, tựa hồ có chút không vui bởi vì Tạ Chi Nam rời đi.

Nhưng Tạ Chi Nam đã quay người lại, một lần nữa bưng tô mì đỏ tươi lên, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Văn Quân, chỉ mơ hồ nói thêm một câu: “Cảm ơn anh.”

Văn Quân nhìn nghiêng khuôn mặt của cậu, mấy ngày trước trời đã mưa, hôm nay trời nắng, ánh mặt trời bên ngoài vừa lúc chiếu vào trên người Tạ Chi Nam, chiếu đến vành tai cậu, thậm chí có thể thấy được lông tơ thật nhỏ trên mặt.

Tạ Chi Nam dùng đũa gắp một miếng mì sợi, đang định đưa vào miệng thì nghe Văn Quân nhàn nhạt nói: “Cảm ơn vì văn hóa xí nghiệp quan tâm đến nhân viên của công ty chúng ta?”

Tạ Chi Nam lại cảm thấy được cổ bất mãn và âm dương quái khí kia, rõ ràng biểu tình của Văn Quân thoạt nhìn rất bình đạm, không có một chút cảm xúc phập phồng.

Có thể là ảo giác.

Tạ Chi Nam mơ hồ nói "ừ".

Cậu dường như nghe thấy Văn Quân thực nhẹ mà cười lạnh một tiếng.

Cậu quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Văn Quân, lần này anh không nhìn cậu nữa, biểu tình thản nhiên mà xé bao bì cơm nắm hình tam giác, chậm rãi cắn một miếng.

Chắc là cậu đã nghe nhầm đi.

Tạ Chi Nam nghĩ nghĩ, cậu cũng cúi đầu xuống bắt đầu ăn, lại không hiểu sao đưa tay ra sờ soạng sau gáy.

Cậu luôn cảm thấy ớn lạnh sau gáy, như thể có ai đó muốn hung hăng cắn cậu thật mạnh.

Ăn xong, Tạ Chi Nam liếc nhìn Văn Quân bên cạnh, Văn Quân thấy vẻ mặt của cậu có chút do dự muốn nói lại thôi, biết không nên bức người quá chặt, liền nói: “Tôi còn có việc phải làm.”

Ý tứ chính là cậu không cần phải quay lại công ty với anh ấy.

Tạ Chi Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng vẻ mặt may mắn của mình quá lộ liễu, lại bị Văn Quân bắt được, nên cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Tốt, Văn tổng, tôi đi về trước."

Văn Quân cảm thấy bộ dáng cậu giả vờ như không quen biết anh thật buồn cười, liền hỏi: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta, còn phải giả vờ sao?”

Tạ Chi Nam đúng lúc lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Văn Quân thấy cậu như vậy, cảm thấy không thú vị thật sự, lạnh lùng nói: "Vậy cậu đi đi."

Anh giống như lại không cao hứng.

Tựa như bị bản năng nào đó khắc sâu trong cơ thể ảnh hưởng, Tạ Chi Nam do dự một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Văn Quân không nhìn cậu, nhưng tầm mắt vẫn luôn chú ý tới bên này. Giọng nói vẫn lạnh lùng lãnh đạm, không biết trong đó có ẩn chứa chờ đợi gì không: “Không đi sao? ?"

Tạ Chi Nam mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Hỏi anh tại sao lại không cao hứng?

Tạ Chi Nam không biết nên hỏi như thế nào, cấp dưới hẳn là không quan tâm cấp trên như vậy, cuối cùng cậu giống như có một cục sắt mắc kẹt trong cổ họng, chỉ thấp giọng nói: "...Tạm biệt, Văn tổng."

Văn Quân cụp mi xuống, thoạt nhìn như là có chút thất vọng, không có lên tiếng.

Cậu ngập ngừng rời khỏi chỗ ngồi của mình, rời khỏi tầm mắt của Văn Quân, cậu bước đi ngày càng nhanh hơn, giống như nếu không bước đi nhanh hơn, sẽ có một ly nước đường bao vây lấy cậu, giống như con côn trùng nhỏ đang chạy vào trong hũ mật, bị thu hút bởi sự ngọt ngào hấp dẫn, cuối cùng lại chìm đắm chết đuối ở trong đó.

Cậu tiếp tục đi bộ cho đến khi đến ngã tư, cửa hàng tiện lợi đã ở rất xa phía sau cậu.

Người đến người đi, dòng xe cộ qua lại.

Đèn xanh bật lên, mọi người tiến lên phía trước, trong tiếng ồn ào náo động, Tạ Chi Nam đột nhiên muốn quay đầu lại xem một cái.

Cỗ du͙© vọиɠ này không biết từ đâu xuất hiện, giống như cửa hàng tiện lợi nhỏ bé kia, mọc ra dây leo, ngay từ khi cậu bước ra ngoài, dây leo đã quấn quanh mắt cá chân của cậu, sẵn sàng cản trở việc cậu rời đi bất cứ lúc nào.

Du͙© vọиɠ nhanh hơn lý trí, nhanh hơn suy nghĩ, Tạ Chi Nam dừng lại giữa đám người đang đi về phía trước, đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn lại.

Đám đông như dòng sông đi ngang qua bên người cậu, còn cậu như con thuyền ngược dòng.

Băng qua biển người rộng lớn, cậu nhìn thấy Văn Quân bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đôi mắt đen láy nhìn qua, cùng cậu va chạm.

Không người nào di chuyển, đèn xanh đã sắp kết thúc, chỉ còn lại một chút đám đông cuối cùng.

Tạ Chi Nam vội vàng cụp mi xuống, cùng đám người cuối cùng đi về phía trước.

Trở lại công ty, mọi việc vẫn diễn ra bình thường.

Nhưng đến chiều, mí mắt của Tạ Chi Nam lại bắt đầu giật giật, cậu liên tục dụi mắt, mí mắt đều xoa đến đỏ bừng , Lý Mặc không nhìn nổi nữa, liền đưa ra cho cậu một biện pháp.

Cô kể, ở quê cô, nếu mí mắt cứ giật giật, bạn có thể tìm một mảnh giấy đỏ, xé thành từng mảnh nhỏ rồi dán lên mí mắt.