Trọng Nhiên

Chương 14: Cửa Hàng Tiện Lợi

Văn Quân không chỉ có bước vào cửa, còn chuẩn xác nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó trực tiếp dùng đôi chân dài đi thẳng về phía cậu.

Tạ Chi Nam cúi thấp đầu, giả vờ bận rộn chọn đồ ăn khác.

Mãi đến khi Văn Quân đi tới, đứng bên cạnh cậu, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi hương gỗ thoang thoảng tỏa ra từ trên người anh, Tạ Chi Nam hít một hơi thật sâu, cuối cùng làm tốt xây dựng tâm lý, giống như vừa mới phát hiện ra anh. cố gắng làm ra vẻ ngạc nhiên: “Văn tổng."

Đáng tiếc, giọng điệu của cậu đã phản bội cậu, khô khan và có chút thiếu tự tin.

Văn Quân một chút cũng không cho cậu mặt mũi, cúi đầu nhìn cậu, mặt không biểu cảm nói: “Tạ Chi Nam, thật giả tạo.”

Tạ Chi Nam im lặng, lại có vẻ bận rộn tìm đồ ăn vặt.

Văn Quân hỏi Tạ Chi Nam: "Cậu đang làm gì?"

"...Mua, mua bữa trưa."

Văn Quân nhìn chằm chằm cậu đang lung tung cầm lấy đồ ăn, lạnh lùng hỏi: "Cậu không thích trứng lòng đào đi?"

Tạ Chi Nam cúi đầu mới nhận ra mình đã lấy một cái túi đựng trứng lòng đào.

Đây cũng là một trong những món kén ăn của cậu, cậu không thích những món nửa sống nửa chín.

Tạ Chi Nam: "..."

Tạ Chi Nam cảm thấy Văn Quân thật phiền, ai cần anh cố ý nói ra.

Rõ ràng là nên giả vờ như không quen biết cậu.

Tạ Chi Nam im lặng, đặt lại quả trứng lòng đào vào chỗ cũ, mới vừa bỏ lại, một bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng lại nhặt quả trứng lòng đàolên.

Tạ Chi Nam: "?"

Cậu bối rối quay đầu nhìn lại.

Văn Quân vẻ mặt tự nhiên nói: “Tôi muốn ăn.”

Tạ Chi Nam trầm mặc hồi lâu, không biết nên nói cái gì. Cậu cảm thấy diễn biến hiện tại có chút kỳ quái, nhưng lại không thể giải thích được là kỳ quái chỗ nào.

Văn Quân rõ ràng là dễ chấp nhận đồ nấu nửa sống nửa chính hơn so với cậu, cho nên ăn trứng lòng đào cũng là chuyện bình thường.

Thực sự bình thường sao?

Tại sao lại lấy cái mà cậu không muốn?

...Tại sao văn Quân lại tới cửa hàng tiện lợi để ăn trưa?

Khi Tạ Chi Nam cầm một hộp mì đi tính tiền, trong đầu cậu còn có chút mơ hồ, Văn Quân đi theo phía sau cậu, anh cầm một nắm cơm hình tam giác.

Đang xếp hàng chờ đợi, Tạ Chi Nam không khỏi quay đầu lại nhìn anh, Văn Quân chú ý tới ánh mắt của cậu, hỏi: "Nhìn cái gì?"

Tạ Chi Nam mím môi, nhưng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Anh định ăn cái này sao?"

Văn Quân lật tay ra, lộ ra trong lòng bàn tay túi đóng gói trứng lòng đào, mặt không biểu cảm nói: “Còn có cái này.”

Tạ Chi Nam: "..."

Cậu quay đầu lại.

Khi thanh toán, cơm nắm hình tam giác và trứng lòng đào của Văn Quân được đặt trên quầy cùng với mì ăn liền của Tạ Chi Nam, cô gái thu ngân ngập ngừng hỏi: “Hai người đi cùng à?”

Văn Quân nói: "Ừ."

Cô gái thu ngân lại nhìn sang Tạ Chi Nam.

Tạ Chi Nam chỉ có thể gật đầu với vẻ mặt đờ đẫn, lấy điện thoại di động ra yêu cầu cô gái thu ngân quét mã QR. Cậu vốn định lấy mì ăn liền thanh toán xong sẽ trực tiếp rời đi, quay lại công ty nấu mì ăn.

Trên thực tế, công ty đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nhẹ, trong đó có mì gói nhưng không có hương vị này.

Tạ Chi Nam vẫn đang trả tiền, nhưng chỉ trong hai giây đã thấy Văn Quân cầm lấy mì gói và cơm nắm đưa cho nhân viên chế biến.

Cậu mở miệng thở dốc, muốn nói cái gì, Văn Quân thoáng nhìn từ trên xuống dưới, khóe mắt có đường cong sắc bén: “Như thế nào?”

Một loại trực giác của động vật nhỏ khiến Tạ Chi Nam ý thức được nguy hiểm, cậu chậm rãi ngậm miệng lại, rụt rè lắc đầu, nói: "...Không có gì."

Thế là cuối cùng cậu và Văn Quân ngồi bên cửa sổ cùng nhau ăn cơm.

Tạ Chi Nam đứng ngồi không yên, lưng như kim chích, nửa ngày ăn không xong hộp mì gói, giống như trên ghế có kim.

Văn Quân lạnh lùng hỏi: “Muốn tôi kêu nhân viên bán hàng đổi ghế cho cậu không?”

Tạ Chi Nam: "..."

Tạ Chi Nam lập tức vùi đầu vào việc trộn mì, khuấy sợi mì đỏ sền sệt cho đến khi phát ra tiếng òm ọp, mơ hồ nói: “Cũng..cũng không cần.”

Văn Quân nhìn chằm chằm hộp mì đỏ tươi, nhíu mày, đứng dậy rời đi.

Rời đi?

Tạ Chi Nam lặng lẽ nhìn sang một bên, nhưng cơm nắm hình tam giác và trứng lòng đào vẫn còn đặt ở trên bàn.

Cậu không biết mình có chút thất vọng hay là cảm thấy nhẹ nhõm.

Một lúc sau, anh lại quay lại, lúc đó Tạ Chi Nam vừa ăn xong một miếng mì, tình cờ một đồng nghiệp đi ngang qua trước tấm kính trong suốt, mà Văn Quân vừa lúc quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh cậu. Tạ Chi Nam hít một hơi mạnh, đột nhiên bị sặc lên.

Văn Quân đẩy đồ mình vừa mới mua vào tay cậu, Tạ Chi Nam ho đến nước mắt chảy ra. Trong tầm mắt mơ hồ, cậu nhìn thấy Văn Quân đưa ra một cái túi đựng thứ gì đó giống như sữa bò, liền từ chối nói: “…Tôi không muốn uống sữa bò.”

Ồ, sữa bò cũng kén, bởi vì Tạ Chi Nam cho rằng sữa có mùi tanh.

Phiền toái.

Không dễ nuôi.

Văn Quân dùng ống hút chọc mở sữa chua, nhét vào trong tay cậu, nói: "Sữa chua, vị đào vàng."

Tạ Chi Nam liền ngậm ống hút vào miệng, uống mấy ngụm.

Sữa chua lạnh làm dịu đi phần lưỡi và cổ họng bị bỏng rát. Tạ Chi Nam thè lưỡi ra một hơi, thở ra để tản nhiệt.

Giống như một con chó con.

Con chó con vẫn vùi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, mơ hồ nói: "... Cảm ơn Văn tổng."

Nói cậu ngốc đi, cậu chính là rất ngốc.

Hố cậu một bữa cơm trưa, cậu còn nói lời cảm ơn với người ta.

Tạ Chi Nam nhìn chằm chằm bát mì trước mặt, lại ngơ ngác, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Văn Quân nghiêng đầu nhìn cậu, không có thúc giục.

Một lúc sau, Tạ Chi Nam cuối cùng cũng có vẻ lấy hết dũng khí, chậm rãi quay đầu lại, mong chờ nhìn Văn Quân, nói với anh: “… anh có thể vào bên trong ăn chút gì sao?”

Ngoài ra còn có bàn ghế để ngồi gần góc, không cần phải đối mặt với người qua đường.

Văn Quân vừa mới trở về, liếc mắt nhìn thấy nhân viên trong công ty, đại khái là có ấn tượng, nhưng không rõ ràng lắm là ai, cho nên cũng không để ý nhiều.

Nhưng kết hợp với sự thăm dò hiện giờ của Tạ Chi Nam, liền rất có ý tứ.

Văn Quân suýt chút nữa là bị chọc giận đến bật cười: “Tạ Chi Nam.”