Văn Quân: "......"
Văn Quân trầm mặc ước chừng suốt một phút.
Giữa hai người dường như có một kết giới vô hình nào đó được hình thành. Bên ngoài kết giới, mọi người ồn ào, nhưng bên trong kết giới lại im lặng không một tiếng động.
Tạ Chi Nam bồn chồn đứng ngồi không yên, lần nữa muốn rời đi, chân cậu ngập ngừng cử động, không còn cảm nhận được lực cản, hai chân của Văn Quân đã rút lại.
Cậu chợt thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng vừa rồi quả thực chính mình xuất hiện ảo giác.
Văn Quân sao có thể làm như vậy?
Tạ Chi Nam cảm thấy cậu hẳn là có thể rời đi, vì thế cậu ngẩng đầu thăm dò nhìn Văn Quân.
Văn Quân vẫn đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt tựa hồ càng ngày càng lạnh hơn.
Bất quá xét thấy anh vẫn luôn có dáng vẻ nhàn nhạt như vậy, Tạ Chi Nam không xác định liệu anh có phải lại không cao hứng hay không.
Cũng không biết có phải chính mình chọc anh không cao hứng hay không.
Cậu luôn là nhìn không thấu Văn Quân đang suy nghĩ cái gì.
Một bong bóng chua chát nho nhỏ nổi lên trong lòng Tạ Chi Nam. Bong bóng đó nổ tung, để lại trong lòng cậu những dấu vết rất nhỏ rất nhỏ.
Cậu tưởng, hay là giả vờ coi như không quen biết.
Tạ Chi Nam siết chặt cái mâm, mí mắt rũ xuống, hàng mi dài phủ lên mí mắt, nhỏ giọng nói: "Văn tổng, tôi ăn xong rồi... tôi về làm việc trước."
Văn Quân không nói gì.
Không nói gì hẳn là ngầm đồng ý đi.
Tạ Chi Nam chậm rãi cẩn thận, cố gắng hạn chế động tác, nhưng vừa mới động chân, lại nghe thấy Văn Quân bình tĩnh hỏi: "Cậu rất bận sao?"
Giọng điệu của anh thực sự rất bình tĩnh, cũng rất lãnh đạm, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.
Nhưng Tạ Chi Nam lại cảm giác có chút... tính âm thầm công kích, cùng bất mãn.
Cậu có chút không xác định, bởi vì cậu trước giờ luôn là người rất chậm hiểu, không phải thật sự rõ ràng đối với ác ý của người khác.
Đây có lẽ là một cơ chế tự bảo vệ mình khi đối mặt với thương tổn, quá nhạy cảm không phải là một chuyện tốt.
Nhưng cậu lại cảm nhận được rõ ràng rằng Văn Quân đang bất mãn.
Tạ Chi Nam dừng lại động tác, có chút do dự, chậm rãi quay đầu lại theo một độ cung rất nhỏ để nhìn Văn Quân.
Nhưng Văn Quân vẫn không có biểu tình gì, chỉ dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu.
Tạ Chi Nam cũng không thể nhìn ra điều gì.
Không chừng chỉ là ảo giác.
Tạ Chi Nam quyết định không miệt mài theo đuổi. Khi Văn Quân hỏi, cậu trả lời: "...Sáng nay tôi còn một số việc chưa làm xong."
Kỳ thực cũng đã xong rồi, đây chỉ là Tạ Chi Nam lấy cớ, trả lời xong cậu cảm thấy có chút chột dạ, không dám nhìn Văn Quân.
Văn Quân rất là nhạy bén với những lời nói dối, đặc biệt là những lời nói dối của Tạ Chi Nam, bởi vì Tạ Chi Nam không am hiểu nói dối, mỗi lần nói dối đều bị bắt được, còn không biết là nơi nào xảy ra vấn đề.
Tạ Chi Nam cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, mặc dù tim cậu đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Văn Quân nhìn lỗ tai của cậu bắt đầu trở nên đỏ ửng, hồi lâu không nói gì.
Duy trì tư thế không thể đứng dậy này hồi lâu, hai chân Tạ Chi Nam có chút tê dại, nên cử động mắt cá chân, cơn đau dày đặc như kim châm lan ra, khiến cậu cau mày.
Bầu không khí im lặng cuối cùng cũng bị phá vỡ, Văn Quân cũng cụp mi xuống, cúi đầu, giọng nói bình thản: “Vậy cậu đi giải quyết công việc đi.”
Giống như anh không biết cậu đang nói dối.
Tạ Chi Nam thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tạm biệt, Văn tổng."
Văn Quân nhìn cậu, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: "Tạm biệt."
Tạ Chi Nam vội vàng cầm mâm rời đi.
Ngày hôm sau, Tạ Chi Nam không đến căng tin công ty nữa, dự định sau này sẽ không bao giờ đến căng tin nữa.
Thực ra cậu rất thích căng tin của công ty, có nhiều loại đồ ăn, đầu bếp giỏi, hương vị rất ngon.
Điều quan trọng nhất là căng tin công ty hoàn toàn miễn phí.
Nhưng bây giờ cậu định xuống nhà hàng ở tầng dưới để ăn cơm.
Công ty của họ nằm ở trung tâm thành phố, tầng dưới có rất nhiều nhà hàng, còn có mấy cái cửa hàng tiện lợi.
Tạ Chi Nam chưa bao giờ thích ăn uống ở những nơi này, buổi trưa có rất nhiều người, xếp hàng rất phiền phức.
Hơn nữa cậu hơi kén chọn đồ ăn. Cậu không thích ăn một loạt đồ ăn khô như bánh mì, bánh quy, gà rán..... Cậu không thích ăn một loạt đồ ăn ngọt như bánh ngọt, phô mai và các món ăn vặt, kem. ....Cậu ghét một loạt đồ ăn sống và lạnh như cơm nắm, sushi.. Cũng chán ghét một số đồ ăn cay như tỏi, rau mùi, củ lan.... còn chán ghét những đồ ăn khi ăn thực phiền toái, chẳng hạn như: tôm cần bóc vỏ, cua cần lột vỏ, cá cần lựa xương...
Bao gồm nhưng không giới hạn các loại trên.
Điều trí mạng nhất là cậu vẫn có chút khó khăn trong việc lựa chọn.
Cậu đi loanh quanh ở tầng dưới của công ty một vòng, cũng không nghĩ ra mình muốn ăn gì, không khỏi bắt đầu hoài niệm tới căng tin công ty.
Đương nhiên, căng tin thường làm một số món mà cậu không ăn, nhưng trong căng tin có rất nhiều món ăn, trừ những món mà Tạ Chi Nam không thích, vẫn còn rất nhiều món để lựa chọn——
Và món cơm cà ri ức bò và cơm sườn heo ở căng tin thực sự rất ngon.
Tạ Chi Nam đi tới đi lui hai lần, sau đó rẽ vào cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một hộp mì ăn liền nhỏ.
Ít nhất thì mì ăn liền cũng rẻ, Tạ Chi Nam có một chút vui mừng nghĩ.
Đang định trả tiền mì ăn liền, Tạ Chí Nam quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào từ cửa chính của cửa hàng tiện lợi.
Tạ Chi Nam: "..."
Tạ Chi Nam bây giờ có chút nghi hoặc. Làm tổng tài có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy sao?
Giống như một linh hồn đi theo sau.
Trong lòng cậu lặng lẽ than phiền, lại không nghĩ tới, Văn Quân đột nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen giống như đang đi săn, ánh mắt đột nhiên khóa chặt vào Tạ Chi Nam.
Tạ Chi Nam bị dọa sợ đến mức quay người lại và giấu mình đi.
Nhưng vừa giấu đi, cậu liền cảm thấy không đúng.
Cấp dưới bình thường nào sẽ trốn khi nhìn thấy sếp của mình?
Đây là giấu đầu lòi đuôi.
Tạ Chi Nam có chút ảo não, còn có chút nhụt chí, chỉ có thể hy vọng Văn Quân không để ý tới hàng động dị thường của cậu.
Điều này sẽ khiến cậu cảm thấy đỡ mất mặt hơn.
Nhưng đáng tiếc, cậu chú định là phải thất vọng.