Bữa trưa hôm nay lại là cơm cà ri thịt bò và sườn heo. Tạ Chi Nam là người dễ hài lòng thỏa mãn, sau khi không còn lo lắng đề phòng nữa, liền rất hài lòng và bắt tay vào ăn cơm.
Người là không thể mất cảnh giác.
Tạ Chi Nam hoàn toàn quên mất, vì đi săn, một số dã thú sẽ kiên nhẫn phủ phục trong bụi cỏ, chờ đợi ở cửa động của những động vật nhỏ đang cảnh giác với xung quanh, khi những động vật nhỏ cảm thấy không có nguy hiểm, bắt đầu từ từ đi ra khỏi hang để ăn cỏ, dã thú sẽ bất ngờ nhảy ra khỏi bãi cỏ, ngoạm lấy con mồi trong miệng rồi đâm những chiếc răng nanh hung dữ vào chiếc cổ ấm áp của con mồi, gϊếŧ chết nó chỉ bằng một đòn.
Khi cậu nhận ra điều này, Văn Quân đã ngồi đối diện cậu.
Tạ Chi Nam ngậm một miếng sườn heo chiên trong miệng, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Lạch cạch" một tiếng.
Miếng thịt lợn chiên rơi ra khỏi miệng cậu.
Cảnh tượng này hẳn là có chút xấu hổ, Tạ Chi Nam hoảng sợ cúi đầu xuống, may mà miếng thịt lợn rơi vào trong mâm, không phải trên bàn cũng không phải trên mặt đất. Tạ Chi Nam cảm thấy hiện tại thực xấu hổ, da mặt cậu mỏng, thực dễ dàng đỏ mặt. Lúc này, cậu đang cúi đầu xuống, nhưng không che được đôi tai đỏ bừng đang lộ ra của mình.
Văn Quân không nhúc nhích đũa, mặt không biểu tình nhìn cậu, đầu tiên là nhìn cậu lộ ra những lọn tóc mềm mại, xuống chút nữa lại nhìn thấy cậu lộ ra đôi tai đỏ bừng.
Tạ Chi Nam: "..."
Tạ Chi Nam có thể cảm nhận được Văn Quân đang nhìn mình, không khỏi căng thẳng sống lưng.
Cậu rút ra một mảnh khăn giấy ăn, vội vàng lau miệng, hàm hồ mà nói: "Chào buổi sáng, Văn tổng, tôi ăn xong rồi, ngài thong thả dùng——"
Lời nói đột ngột dừng lại.
Tạ Chi Nam toàn thân chấn động, động tác đứng dậy cứng đờ, vừa kinh hãi vừa bối rối ngẩng đầu lên.
Trong lúc nhất thời, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là ngốc ngốc mà nhìn, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải có một con rắn đã chui vào căng tin hay không, bằng không tại sao lại có thứ gì đó mỏng manh và lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân của cậu.
Cậu sững sờ năm giây trước khi chợt nhận ra đó là gì.
---Mũi giày da của Văn Quân.
Màu đen và lạnh lẽo, không có nhiều sức lực, nhưng lại ngăn được Tạ Chi Nam đứng dậy.
Đôi chân của Tạ Chi Nam đột nhiên trở nên mềm nhũn.
Cậu nhất thời tự hỏi liệu mình có phải xuất hiện ảo giác hay không, trừng lớn đôi mắt nhìn Văn Quân như nhìn thấy quỷ.
Văn Quân sắc mặt bình tĩnh, vô cùng thản nhiên chậm rãi ăn cơm, một chút cũng không nhìn ra ở phía dưới bàn thế mà lại làm loại động tác như vậy.
Tạ Chi Nam rối rắm hơn nửa phút, tự hỏi mình có phải đang bị ảo giác hay không, sau đó liền lặng lẽ nhấc chân ra bên ngoài, quả nhiên gặp phải lực cản không thể cưỡng lại.
Cậu lại trầm mặc thêm một phút nữa, như đang xây dựng lại tâm lý nhận biết trong đầu. Một lúc sau, cậu cuối cùng cũng chấp nhận số phận, một lần nữa buông mâm ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.
"Không chạy?" Văn Quân cũng không có nhấc mí mắt lên, tiếng nói nhàn nhạt.
"...Không chạy." Tạ Chi Nam ấp úng nói.
Văn Quân cười giễu cợt một tiếng, Tạ Chi Nam run rẩy trước tiếng cười giễu cợt của anh.
Sự run rẩy này bị Văn Quân chú ý tới, lạnh lùng hỏi: “Tạ Chi Nam, cậu rất sợ tôi sao?”
Tạ Chi Nam: "..."
Tạ Chi Nam ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, vai hơi khom, cánh tay duỗi thẳng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, trông y như một học sinh mắc lỗi khi bị gọi tên.
Cậu mím môi, không biết nên nói cái gì.
Văn Quân nhìn thấy bộ dáng trốn tránh này của cậu, lông mày sắc bén nhíu lại, giọng nói cũng trầm xuống: “Nói chuyện.”
Tạ Chi Nam lòng bàn tay càng siết chặt hơn, tim đập loạn nhịp trong l*иg ngực, máu dồn lên não, khiến cậu nhất thời không thể bình tĩnh suy nghĩ, chỉ có thể bị lời nói của Văn Quân buộc phải ngẩng đầu lên, thật cẩn thận mà nhìn anh một cái, lại bay nhanh rũ mắt xuống, ngập ngừng nói: "Không... không sợ."
Văn Quân: "..."
Không sợ mà nói chuyện còn nói lắp.
Anh nhìn bộ dáng này của cậu khiến trong lòng rất tức giận, thực sự muốn hung hăng xoa bóp cậu để giải tỏa cơn tức trong lòng.
Tạ Chi Nam cúi đầu, khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy tay Văn Quân đặt trên bàn.
Bàn tay trắng trẻo, lạnh lẽo với những khớp xương rõ ràng, cọ xát đầu ngón tay một cách khó hiểu.
...Chẳng lẽ là muốn đánh cậu sao?
Tạ Chi Nam kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cậu mở to, ánh đèn trắng trong quán ăn chiếu vào con ngươi của cậu, đôi mắt cậu khẽ lay động, như bồng bềnh trên mặt nước, trông rất mềm mại và có chút đáng thương.
Vẻ mặt lo lắng của cậu hiện rõ đến nỗi Văn Quân căn bản không biết cậu lại lý giải đi nơi nào, rất là bất đắc dĩ thở dài hỏi:
“Nơi bị bỏng đã lành chưa?”
“A?” Tạ Chi Nam ngơ ngác mà "a" một tiếng, vô thức nhìn xuống đầu ngón tay trái bị bỏng mấy ngày trước của mình.
Đã hoàn toàn lành lặn, các ngón tay trắng nõn, mềm mại, không còn thấy dấu vết gì nữa.
"Đưa tay ra."
Tạ Chi Nam đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, cậu ngoan ngoãn đặt tay lên mặt bàn, đặt lên xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên thu tay lại.
Cậu tỏ vẻ như mình không hề bị ảnh hưởng bởi bạn trai cũ, có chút hương vị giấu đầu lòi đuôi.
Văn Quân nhìn ngón tay mềm mại của cậu, biết không có việc gì, liền nói: “Tốt là được.”
Ánh mắt của anh tựa hồ như hóa thành thực chất, Tạ Chi Nam cảm giác được đầu ngón tay đột nhiên lại nóng lên, cậu vô thức dùng ngón tay cái xoa xoa chỗ bị bỏng đến, ậm ừ một tiếng.
Văn Quân lạnh lùng nói: "Sau đó đâu?"
Sau đó cái gì?
Tạ Chi Nam mở to đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn Văn Quan.
Văn Quân nói: “Tôi nghĩ nói lời cảm ơn sau khi được giúp đỡ là phép xã giao cơ bản nhất.”
À, đúng vậy, là có chuyện như vậy.
Bị chỉ trích, Tạ Chi Nam lại cảm thấy xấu hổ, lại đỏ mặt, căng da đầu, cố gắng tìm lời nói có thể nói vào lúc này, nhỏ giọng nói: "Cảm...cảm ơn ngài đã quan tâm cùng với thuốc mỡ. Tay đã... tốt hơn nhiều."
Văn Quân nói: "Ồ. Vậy ra cậu còn biết cảm ơn tôi."
Những lời này nghe có chút âm dương quái khí, Tạ Chi Nam cúi đầu, một bên lo lắng mà xoa xoa tay, một bên tổ chức lại ngôn ngữ: "Tôi... rất biết ơn công ty đã quan tâm đến nhân viên của mình. Tôi... tôi sẽ ghi nhớ văn hóa xí nghiệp của công ty chúng ta."