"Không có gì." Lâm Cảnh mỉm cười nói.
Hắn còn chưa rời đi, tựa hồ đang chờ đợi cái gì, Tạ Chi Nam không động đậy cũng không mở túi, chỉ là có chút nghi hoặc nhìn hắn, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt dần dần trở nên lơ đãng.
Lâm Cảnh: "..."
Lâm Cảnh vẫn duy trì sự chuyên nghiệp tu dưỡng tốt đẹp của mình, vẫn giữ nụ cười công thức hóa đó, hỏi: "Cậu không có gì muốn tôi nói với Văn tổng sao?"
Muốn... lời nói?
Muốn nói cái gì?
Tạ Chi Nam do dự lắc đầu, lắc xong lại cảm thấy không ổn, nên ngập ngừng thăm dò: "Tôi... tôi cần nói cái gì sao?"
Lâm Cảnh cười nói: "Không cần, nếu cậu không có gì muốn nói, tôi liền đi trước."
“À, được thôi.” Tạ Chi Nam dừng một chút, tìm kiếm hành vi của con người, cậu cảm thấy lúc này hẳn là nên khách khí một câu, thế là nhỏ giọng nói: “Phiền toái ngươi.”
Nụ cười trên mặt Lâm Cảnh trở nên rất có thâm ý: "Không phiền toái."
Hắn rời đi.
Tạ Chi Nam chờ đợi suốt cả buổi chiều, chuyện kỳ
lạ này cuối cùng cũng trôi qua.
Sau khi Lâm Cảnh rời đi, đầu tiên cậu xoa xoa trái tim mình.
Trái tim và não bộ là hai cơ quan hoàn toàn độc lập, lý trí và mệnh lệnh của não bộ thường bị phản bội bởi phản ứng chân thật từ trái tim.
Ví dụ như lúc này, Tạ Chi Nam cảm thấy trái tim có chút trống rỗng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu nhanh chóng phớt lờ sự trống rỗng này, mở chiếc túi Lâm Cảnh đưa cho mình.
Sau đó động tác của cậu hoàn toàn ngơ ngẩn.
Bên trong túi có một ống thuốc mỡ trị bỏng màu xanh lá cây.
------------------------
Bảy giờ tối, Văn Quân tháo tai nghe Bluetooth ra, kết thúc cuộc họp trực tuyến.
Cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa, Văn Quân nói: "Tiến vào."
Lâm Cảnh mở cửa bước vào, đi đến bàn làm việc của Văn Quân nói: "Văn tổng, đã đưa xuống dưới."
Văn Quân hỏi: “Cậu ấy nói cái gì?”
Lâm Cảnh: "...Cậu ấy nói cảm ơn."
Văn Quân ngẩng đầu, nhìn Lâm Cảnh, nắm được trọng điểm của câu nói này: “Nói với anh hay là nói với tôi.”
Lâm Cảnh: "..."
Lâm Cảnh khéo léo nói: “Tạ tiên sinh không có mở túi ra.”
Nói cách khác, cậu không biết Văn Quân đã đưa cái gì cho mình. Câu cảm ơn này là nói với Lâm Cảnh.
Không có một câu nói nào với anh.
Văn Quân trầm mặc một lát, nhưng dường như không có chút ngoài ý muốn nào trước câu trả lời này, anh trầm giọng mà ừ một tiếng, quay sang nói chuyện công việc, cũng không nhắc tới Tạ Chi Nam nữa.
Ở bên kia, Tạ Chị Nam đang tẩy não chính mình.
Đối xử với nhân viên như thành viên trong gia đình là một trong những văn hóa doanh nghiệp của Tân Dược.
Vậy thì tuýp thuốc mỡ này... chắc không có gì đặc biệt đâu.
Cậu đang ngồi trên tàu điện ngầm, cẩn thận ôm chiếc túi giấy màu nâu trên đùi, như thể nó không phải chứa một lọ thuốc mà là một báu vật quý hiếm nào đó, hoặc một chất nổ sẽ phát nổ khi chạm vào.
Điều này làm cho động tác của cậu rất cứng nhắc và vụng về, thậm chí hơi giống chim cánh cụt bố đang ôm quả trứng trên tay.
Trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, có một người đứng không vững vì mất thăng bằng, ngay ở trước mặt Tạ Chi Nam, cậu lập tức cong lưng ôm túi giấy vào trong ngực, nhưng người đàn ông trước mặt chỉ loạng choạng một lúc liền đứng vững vàng, cậu phản ứng lớn như vậy có vẻ rất kỳ lạ, những người xung quanh lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
Tạ Chi Nam: "..."
Người qua đường: "..."
Tạ Chi Nam chậm rãi đứng thẳng, cúi đầu như không nhìn thấy, hoàn toàn tuân thủ quan niệm, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ chính là người khác.
Một bầu không khí kỳ lạ và không nói nên lời.
Sau khi trở về nhà, Tạ Chi Nam như một cái xác không hồn, bỏ thức ăn và nước uống cho Caramel, ăn xong, tắm rửa xong, không đến 9 giờ liền nằm xuống giường, nhắm mắt lại, trông như sắp đi ngủ. .
Mặc dù lúc này tâm trí của cậu đang hoạt động cực kỳ tích cực.
Suy nghĩ của cậu quá hỗn loạn, cơ hồ muốn đem đầu mình làm cho rối loạn, tự hỏi bản thân tại sao lại không quan tâm đến vết thương của chính mình.
Đau! đau quá! đau quá! ! !
Vết thương tê tâm liệt phế, tuy rằng nó căn bản không nghiêm trọng chút nào, đại khái chính là có người đột nhiên quan tâm đến cậu, cho nên cậu đột nhiên muốn thể hiện sự tồn tại của mình.
Hai mươi phút sau, Tạ Chi Nam lại mở mắt, lăn ra khỏi giường, mang đôi dép nhung tai thỏ, lê bước vào phòng khách, từ tủ bên cạnh ti vi lấy ra túi giấy mà cậu cố ý cất đi, giả vờ như không nhìn thấy, lấy thuốc mỡ từ túi giấy ra và bôi lên tay.
Rõ ràng là để chữa vết bỏng, nhưng không hiểu vì sao, khi Tạ Chi Nam bôi lên, cậu lại cảm thấy mu ngón tay chỗ đó càng nóng hơn, gần như khiến cậu bị bỏng.
Cậu nhanh chóng cho thuốc mỡ vào túi giấy, rồi cất túi giấy vào tủ, giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Cậu lại xỏ dép vào rồi trở lại phòng, nằm xuống giường.
Lần này tiếng ồn ào trong đầu cậu cuối cùng cũng dừng lại.
Giống như một khát vọng bị đè nén sâu trong lòng cuối cùng cũng được thỏa mãn, vì thế lặng lẽ tan đi.
-
Trong mấy ngày kế tiếp, Tạ Chi Nam đều gặp được Văn Quân ở căng tin.
Mỗi lần anh đều ngồi cách Tạ Chi Nam không xa, Tạ Chi Nam luôn có cảm giác như anh đang nhìn mình, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại thấy Văn Quân cụp mi xuống, ăn uống chậm rãi duyên dáng, tựa hồ căn bản không để ý đến cậu.
Tạ Chi Nam dù sao cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đây là một trong ba ảo tưởng lớn của con người——
Anh ấy giống như đang nhìn mình.
.
Thực ra đó chỉ là bản thân tự mình đa tình.
Có vẻ như lần trước thực sự chỉ là quan tâm nhân viên.
Văn Quân tựa hồ không muốn tiếp xúc nhiều với cậu.
Tạ Chi Nam đè nén cảm xúc khó hiểu ở sâu trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, thế này là tốt nhất.
Vài ngày sau, trái tim treo cao của Tạ Chi Nam cuối cùng cũng thả lỏng, dần dần chấp nhận phong cách bình dân của Văn Quân, hàng ngày đến căng tin của nhân viên để dùng bữa vào buổi trưa.
Cậu dần thả lỏng cảnh giác, không còn để ý đến Văn Quân trong nhà ăn nữa, cũng không còn bộ dáng sẵn sàng bỏ chạy mỗi khi có động tĩnh gì từ anh.