Tạ Chi Nam ngẩn ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Văn Quân.
Cậu nghĩ rằng thanh kiếm treo trên đầu cậu cuối cùng cũng muốn rơi xuống và phán xét cậu.
Nhưng không có.
Tạ Chi Nam ngơ ngác nhìn Văn Quân, trong lúc này, cậu bỗng nhiên thông minh hơn một chút.
Cậu đang băn khoăn không biết Văn Quân có phải hay không... muốn chính mình nắm tay hắn?
Vì vậy cậu ngập ngừng, thật cẩn thận như một con thú nhỏ thò đầu ra khỏi hang, nhỏ giọng hỏi: “Anh là muốn em dắt tay anh sao?”
Văn Quân nói: “Không nắm thì quên đi.”
Nhưng anh không có rút tay lại.
Vì thế Tạ Chi Nam ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, khóe miệng hiện lên má lúm đồng tiền rất đáng yêu, mỉm cười trong sáng ngọt ngào nói: “Vậy em nắm tay anhnhé.”
...…
Mọi người đều sẽ trưởng thành.
Có đôi khi Văn Quân cảm thấy Tạ Chi Nam hẳn là đã trưởng thành, Tạ Chi Nam trước kia là người trung thực tiếp nhận, cho cậu cái gì thì cậu liền tiếp nhận cái gì, dù là hạnh phúc hay là đau khổ.
Sau này cậu ấy cuối cùng cũng học được cách đưa ra yêu cầu.
Yêu cầu đó là——
Chia tay với anh.
Thật rất giỏi.
Ánh mắt Văn Quân sắc như đao, chém ở trên người Tạ Chi Nam.
Tạ Chi Nam sau khi bị nhìn càng thêm khẩn trương, lông mi run rẩy, ngón tay siết chặt hơn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Vào lúc này, Văn Quân lại cảm thấy, Tạ Chi Nam hình như cũng không trưởng thành quá nhiều.
Cậu rõ ràng không muốn nói chuyện với anh, nhưng vẫn đứng trước mặt anh, cho dù hung dữ với anh cũng không dám.
Trốn cũng không dám.
Văn Quân cứ như vậy nhìn cậu, nhìn một lúc, mới chậm rãi đứng dậy đi tới gần Tạ Chi Nam.
Văn Quân cao hơn cậu mười centimet, thân cao gần 1,9 mét, bờ vai rộng và đôi chân dài, chỉ cần đứng cạnh anh cũng khiến người ta cảm thấy mười phần áp lực.
Tạ Chi Nam giống như một con thú ăn cỏ ngoan ngoãn bị dã thú hung ác nhắm tới, bị dọa đến nổi ngay cả bản năng chạy trốn cũng không dám, chỉ có thể run rẩy, rõ ràng anh không có khi dễ cậu.
Văn Quân không muốn ép buộc Tạ Chi Nam, nhưng lại có một ngọn lửa lớn tích tụ trong cổ họng.
Hầu kết của anh trượt xuống một chút, khô khốc và nóng hổi,
giống như đang cố gắng nuốt chửng ngọn lửa trong cổ họng, rồi lạnh lùng nói: “Sau khi tan tầm thì ở lại.”
Đó là một âm thanh trầm thấp mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
Nói xong, anh không nhìn Tạ Chi Nam nữa, bưng mâm cơm rời đi.
Tạ Chi Nam đứng tại chỗ hai giây, có chút phát ngốc, ánh mắt của mọi người xung quanh vẫn dán chặt vào cậu, cậu mím môi cầm mâm cơm rời đi.
Buổi chiều liền có người tới thám thính.
Dù chỉ nói có một hai câu, nhưng có người giống như thành tinh, đã ngửi thấy hương vị khác thường giữa hai người bọn họ.
Tạ Chi Nam thuận miệng bác bỏ, nói rằng Văn Quân chỉ là tới để hỏi xem cậu có hài lòng với căng tin hay không, biết tên cậu là vì trước ngực có phù hiệu công tác.
Trong sự hợp lý lại lộ ra sự quỷ dị, trong sự quỷ dị lại lộ ra một lời giải thích hợp lý.
Nhưng tóm lại coi như là lừa gạt đi qua, Tạ Chi Nam cảm thấy mình vẫn có thể duy trì cuộc sống dọn gạch bình yên.
Bằng không...bằng không thế nào đâu?
Từ chức sao?
Tạ Chi Nam cảm thấy có chút bối rối.
Cậu không phải là người thích thoát ra khỏi vùng an toàn của mình. Cậu rất hài lòng với công việc này, mặc dù đôi khi phải làm thêm giờ nhưng nhìn chung cậu không cảm thấy mệt mỏi, phúc lợi và đãi ngộ rất tốt.
Điều quan trọng nhất là...cậu đã quen với công việc này.
Thói quen thật đáng sợ, bởi vì đã thói quen nên kiểu sống này dường như đã trở thành một phần máu thịt của cậu.
Từ bỏ là một sự lựa chọn rất khó khăn.
Đôi khi Tạ Chi Nam cảm thấy, cho dù chính mình đã hai mươi bảy tuổi, nhưng dường như cậu vẫn chưa trưởng thành vì thế mà cảm thấy hổ thẹn, thực hổ thẹn, cho nên cố gắng hết sức làm bộ như, hoặc phải nói là sắm vai của một người trưởng thành.
Nhưng một người trưởng thành hẳn là không nên vì một vấn đề tầm thường như vậy mà phiền não đi.
Haizzz.
Tạ Chi Nam nặng nề thở dài một hơi, ngơ ngác nhìn vết đỏ trên tay mình.
Qua một ngày, vốn đã không còn cảm thấy gì cả.
Nhưng khi nghe Văn Quân nói như vậy vào buổi trưa, cậu đột nhiên cảm thấy mình có chút đau, cần được chăm sóc một chút.
Cậu một mực ngẩn người, ngốc ngốc dùng móng tay nhẹ nhàng gãi lên vùng da bị bỏng, như thể đau đớn nhỏ nhặt này có thể khiến cho cậu thanh tỉnh một chút.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan sở, cậu trước kia cảm thấy thời gian buổi chiều trôi qua thật chậm, nhưng hôm nay lại cảm thấy nó trôi qua thật nhanh.
Không có công việc nào cần phải làm thêm giờ, chẳng mấy chốc các đồng nghiệp đã thu dọn đồ đạc và sẵn sàng rời đi.
Lý Mặc cầm túi xách lên, thấy Tạ Chi Nam còn chưa đi, liền hỏi: "Tiểu Tạ, em còn chưa đi sao?"
Tạ Chi Nam không muốn bị người khác nhìn ra khác thường, giả vờ thu dọn đồ đạc nói: “…Em lập tức đi ngay.”
"Được rồi, tạm biệt nhé!"
“……Tạm biệt.”
Chẳng bao lâu sau, cậu là người duy nhất còn lại trong văn phòng, Tạ Chi Nam có chút muốn chạy đi, nhưng lại không thể đi.
Cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn.
Đợi đến sáu giờ rưỡi, trong văn phòng thực sự chỉ còn lại duy nhất một mình cậu, cuối cùng cũng có người đến.
Tạ Chi Nam ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông lịch thiệp mặc bộ vest màu xám, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ một bộ tinh anh, mặt mang mỉm cười đi về phía cậu.
——Nếu như ở đây còn có người khác, Tạ Chi Nam sẽ không cho rằng hắn tới đây tìm cậu, nhưng ở đây lại không có người khác.
Hơn nữa hắn đang nhìn chính mình.
"Tạ Chi Nam?" Hắn đi tới dò hỏi.
Tạ Chi Nam ngập ngừng gật đầu.
"Xin chào, tôi là Lâm Cảnh, trợ lý của tổng tài." Lâm Cảnh trên mặt treo một nụ cười công thức hóa, nói với cậu, "Văn tổng có một cuộc họp bất ngờ, vì vậy kêu tôi đưa cái này cho cậu"
Hắn giơ chiếc túi trên tay lên. Đó là một chiếc túi giấy, không nhìn thấy bên trong có gì. Miệng túi được dán kín bằng một miếng keo giấy màu trắng.
Ánh mắt Lâm Cảnh rất bình thường, lời giải thích của hắn cũng rất bình thường, như thể hắn chỉ đang tiếp nhận một phần công tác bình thường vậy.
Nói xong, hắn lại bổ sung một câu: “Là Văn tổng chuẩn bị.”
Ý tứ chính là, hắn không có thấy qua, cũng không chạm qua.
Tạ Chi Nam phải mất mấy giây mới hiểu được ý tứ của hắn, nhưng cậu không biết Văn Quân là muốn làm cái gì, cậu do dự một lát, chậm rãi nói: "...Cám ơn."