Trọng Nhiên

Chương 9: Muốn Chia Tay Sao

Cậu và Văn Quân nên giả vờ như không quen biết nhau.

Cậu nghĩ, không cần miệt mài theo đuổi.

Con người sẽ luôn vì một hành vi nào đó mà bắt đầu sinh ra rất nhiều ảo tưởng, rồi cũng vì những ảo tưởng đó mà sinh ra rất nhiều kỳ vọng không đáng có.

Khi đó trái tim liền bị người kéo tới kéo đi, treo lên treo xuống, tóm lại là sẽ trở nên không giống chính mình nữa.

Cho nên vẫn là không cần miệt mài theo đuổi thì tốt hơn.

“Tôi đi trước, Văn tổng.” Tạ Chi Nam cầm đĩa cơm, đứng lên, nhỏ giọng nói, có chút chột dạ chạy trối chết, “… Ngài dùng từ từ đi.”

Ngài.

Đây là một xưng hô rất xa lạ đối với bọn họ.

Chính mình vừa tới thì cậu lại muốn rời đi, giống như anh rất đáng sợ.

"Tạ Chi Nam."

Tạ Chi Nam đứng dậy bưng đĩa thức ăn lên, còn chưa bước đi, đã bị Văn Quân gọi lại.

Giọng nói của anh không lớn, rất bình tĩnh, nhưng với thân phận và ngoại hình cực kỳ nổi bật của Văn Quân, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh từ lúc anh gần đến căng tin, mọi người sau khi nghe anh gọi tên Tạ Chi Nam, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và thắc mắc, cũng như sự phấn khích khi khám phá ra một bí mật nào đó.

Con trai cả của chủ tịch, trong tương lai sẽ thừa kế tập đoàn khổng lồ này, có ngoại hình nổi bật và thành tích xuất sắc, nói một câu thiên chi kiêu tử cũng không quá. anh ta hôm qua mới đến công ty, làm sao nhận biết Tạ Chi Nam, một nhân viên rất bình thường đâu?

Bầu không khí giữa họ rất kỳ lạ, như thể họ đã quen nhau từ lâu.

Tạ Chi Nam sống lưng trong nháy mắt cứng đờ, cậu chú ý tới mọi ánh mắt đều hướng về phía mình, giống như trước đây.

Bọn họ nhìn cậu không phải nhìn vào chính cậu, mà nhìn vào thân phận gắn liền với cậu.

Những người bạn cùng lớp đã nhiều lần nhận được đãi ngộ tốt từ Văn Quân, những người tình mà Văn Quân từng hẹn hò, bạn trai cũ của Văn Quân sau khi họ chia tay...

Bây giờ nhìn qua có vẻ như là tổng tài mới cùng đồng nghiệp cũ.

Tạ Chi Nam mím môi, dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người, rũ mí mắt xuống, nhìn Văn Quân, nhẹ giọng hỏi: "Văn tổng, có chuyện gì vậy?"

Cậu đã cố gắng hết sức để làm ra vẻ như hai người bọn họ chỉ đang chia sẻ công việc với nhau.

Những người xung quanh tự cho là đang lén lút theo dõi họ, cũng đang chờ đợi kết quả.

Văn Quân nhìn Tạ Chi Nam, hồi lâu đều không có nói chuyện.

Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn mặt Tạ Chi Nam.

Tạ Chi Nam hình như đã lâu không cắt tóc, tóc trên trán quá dài, vươn trên mi mắt tạo nên một bóng dáng u sầu, gương mặt gầy gò tái nhợt, đôi môi nhạt màu, không có chút huyết sắc.

Đôi vai cậu căng cứng, có lẽ cậu không nhận ra rằng bộ dáng của mình như đang đối mặt với kẻ thù. Những ngón tay cậu nhéo mạnh lên mép khay, dùng sức đến nỗi khẽ run lên.

Giống như nếu Văn Quân thật sự tiết lộ cho mọi người biết bọn họ là người quen cũ, thì hắn sẽ hoàn toàn hỏng mất.

Nhưng Văn Quân chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

Anh chỉ nghĩ, Tạ Chi Nam gầy đi rất nhiều.

Tạ Chi Nam không nhìn anh.

Văn Quân lại nhìn Tạ Chi Nam.

Tạ Chi Nam vẫn luôn như vậy, rất im lặng, cho dù hai người ở bên nhau, cậu cũng rất im lặng, giống như đã thói quen làm người gánh vác, nếu người khác đối với cậu không có yêu cầu, cậu liền không biết chính mình muốn làm cái gì.

Nhưng bản thân cậu lại không có khái niệm đòi lấy. Có đôi khi Văn Quân cảm thấy Tạ Chi Nam có vẻ rất thích mình, nhưng thực ra chỉ cần xoay người là có thể rời đi.

Bởi vì Tạ Chi Nam từ trước tới giờ chưa bao giờ đặt hy vọng vào anh.

Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, anh cũng quên mất đó là buổi hẹn hò thứ mấy. Buổi chiều giữa hè, bên hồ nước trong công viên, hai người không nói một lời nào trong suốt một giờ sau khi gặp nhau.

Văn Quân muốn xem Tạ Chi Nam rốt cuộc đến khi nào thì mới không thể nhịn được nữa, nhưng sự thật chứng minh Tạ Chi Nam rất có thể nhịn.

Cậu tựa hồ cảm thấy có thể cùng Văn Quân đi dạo đã rất vui vẻ, là thời gian do cậu trộm tới, Văn Quân lén lút nhìn cậu một cái, Tạ Chi Nam giống như bây giờ, cúi đầu rũ mi mắt, nhìn bóng dáng của mặt trời lặn trên mặt đất.

Thế là Văn Quân dừng lại bước chân.

Tạ Chi Nam cũng dừng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Văn Quân. Cậu không biết vì sao anh lại dừng lại, nhưng cậu cho là anh dừng lại là vì có lý do, vì thế liền ngốc nghếch chờ đợi mệnh lệnh của anh.

Văn Vân nhìn cậu mấy giây, cậu vẫn không nói lời nào, anh liền lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi chúng ta hiện tại là muốn chia tay sao?”

Tạ Chi Nam sửng sốt, sắc mặt có chút tái nhợt vì bị ánh nắng chiếu vào, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn chia tay sao?”

Đôi mắt đen láy của Văn Quân giống như những hạt thủy tinh, không có chút độ ấm nào, anh nhìn chằm chằm Tạ Chi Nam mà không nói một lời.

Tạ Chi Nam cho rằng sự im lặng của Văn Quân chính là đồng ý, vì thế cậu lại cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

Cậu dường như cho rằng việc chia tay chỉ sau chưa đầy một tuần ở cùng nhau là chuyện bình thường. Cậu thực ngoan ngoãn liền chấp nhận quyết định này, im lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của Văn Quân.

Văn Quân xoay người rời đi, chỉ đi mấy bước, Tạ Chi Nam cũng không có đi theo, bởi vì phía sau không có động tĩnh gì, anh đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Tạ Chi Nam đang đứng dưới bóng cây rậm rạp đầy u ám, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, ngay cả bóng cây khổng lồ trên con đường cũng có thể đem cậu ăn luôn, trông thật đáng thương.

Vì thế Văn Quân dừng lại mấy giây, sau đó sắc mặt cứng ngắc quay lại, đứng trước mặt Tạ Chi Nam.

Tạ Chi Nam ngẩng đầu, vẫn có chút ngốc ngốc, nhìn Văn Quân hồi lâu, xác định anh không có rời đi, mới nuốt nuống một chút cổ họng khô khốc của mình, hỏi: "Anh....sao anh lại trở lại?"

Văn Quân thầm nghĩ, hôm nay Tạ Chi Nam tổng cộng nói với anh hai câu, một câu là hỏi anh có muốn chia tay không, một câu hỏi anh vì sao quay lại.

Trong mắt Tạ Chi Nam, Văn Quân sau lưng có ánh sáng, sau lưng là hoàng hôn, sắc mặt bị bóng cây che khuất, môi mím thật chặt, tựa hồ tâm tình không tốt.

Tạ Chi Nam co rúm người lại, cúi đầu, nghĩ thầm chính mình có lẽ đã chọc anh không cao hứng. Chẳng lẽ là bởi vì cậu không có thức thời đọc hiểu ý tứ, sau khi chia tay thì cậu nên rời đi?

Kỳ thực vốn nên như thế, nhưng trong lòng cậu vẫn là trong nháy mắt cảm thấy rất buồn bực và nặng nề, như muốn nổ tung, rất khó chịu.

Tạ Chi Nam cúi đầu, rất thấp rất thấp, mới nói: “Xin lỗi, em…” nên rời đi.

Một bàn tay đưa ra trước mắt cậu, trắng và lạnh lẽo, chặn tầm mắt đang xem con đường nhựa của cậu, cũng cắt ngang lời cậu định nói tiếp theo.