"Từ khi nào."
Chuyện yêu thầm bị người ta vạch trần, còn bị người không thương tiếc mà đào ra đồ vật được che giấu sâu hơn, giống như một con ngọc trai bị người cưỡng ép cạy vỏ ra, để lộ ra phần thịt đầy đặn và mềm mại bên trong. Cố tình Tạ Chi Nam còn rất ngoan ngoãn, thực mau đã bị khi dễ, người khác còn không có dùng sức cạy, cậu đã tự mình mở vỏ ra trước, để lộ ra phần mềm mại nhất bên trong.
"Thật lâu phía trước liền thích anh, về sau... cũng vẫn luôn thích anh."
"Về sau?"
"Ừm."
Tạ Chi Nam cúi đầu, Văn Quân có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh lại yếu ớt của cậu, hai tai đỏ lên, vành tai cũng đỏ bừng, trông rất đáng yêu.
Cậu có vẻ hơi có chút rụt rè, rồi lại đánh bạo, ngẩng đầu lên thăm dò, thận trọng như một con bướm duỗi những xúc tu của mình ra, nhìn Văn Quân, sau đó ngượng ngùng mỉm cười, mi mắt cong cong, gương mặt trắng nõn còn mang theo hai cái má lúm đồng tiền, cười đến thực ngoan.
"Về sau sẽ càng thích anh" Cậu nói.
Sau đó, giấc mơ tan vỡ.
Mây đỏ tan thành từng mảnh nhỏ, bắt đầu sụp đổ và rơi xuống.
Ánh mắt Văn Quân không còn ôn nhu nữa, lạnh như băng, nhìn xuyên qua Tạ Chi Nam, nói với cậu——
"Đồ lừa đảo."
Tạ Chi Nam ngày hôm sau uể oải rời giường, đến công ty như một linh hồn lang thang.
Thấy tình trạng của cậu không tốt, Lý Mặc đi tới hỏi: "Tiểu Tạ, sao chị lại cảm thấy tình trạng của em càng ngày càng kém nhỉ?"
Tạ Chi Nam hai mắt rõ ràng đã thâm tím, cậu nặng nề thở dài nói: "Không có việc gì, em có chút mất ngủ."
"Uống một ít melatonin chưa?" Lý Mặc hỏi.
Tạ Chi Nam lắc đầu, uống melatonin xong qua ngày hôm sau, cậu cảm thấy rất choáng váng, không phải thật sự không ngủ được, Tạ Chi Nam đều không muốn uống.
"Không sao đâu. Có lẽ là do gần đây em đã thay gối đầu. Em chỉ cần hai ngày để quen với nó thôi." Cậu cười nói.
Lý Mặc nhún vai nói "được rồi", quay về vị trí của mình tiếp tục làm việc.
Tạ Chi Nam cho chính mình lên dây cót, lén lút giấu đi những chỗ không thích hợp, vẫn đi làm như thường, không có việc gì thì sờ cá chơi hoa.
Buổi trưa cậu đến căng tin ăn cơm. Hôm nay hấp thụ giáo huấn ngày hôm qua, cậu đặc biệt chọn món mình thích.
Cơm trứng tráng thịt bò cà ri,bên trên là một miếng thịt lợn cốt lết chiên nhỏ.
Tạ Chi Nam bình thường buổi sáng không ăn cơm, vừa đến trưa, cậu đói đến mức ngực dán vào lưng, vì thế ăn cơm rất nghiêm túc, cho đến khi nghe được mấy tiếng chào hỏi từ phía sau.
"Văn tổng."
"Chào Văn tổng."
...…
Tạ Chi Nam tim đập thình thịch, thân thể cứng ngắc, ngay cả động tác ăn uống đều dừng lại hồi lâu.
Cậu ngồi quay lưng ra cửa, vẫn là ngồi trong một góc, một chỗ kín đáo, hẵn là không có ai chú ý đến cậu.
Nhưng Tạ Chi Nam vẫn cố gằng thu nhỏ lại một chút, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, mới tiếp tục chậm rì rì ăn cơm.
Cho đến khi tiếng chào hỏi dần dần đến gần, một tiếng lại một tiếng, giống như đánh trống truyền bá, từ nơi xa truyền đến bên người cậu, cậu đang ngồi trong góc, bên cạnh là bức tường, muốn rời đi chỉ có một lối đi duy nhất. lúc này rời đi cậu nhất định sẽ đυ.ng phải, Tạ Chi Nam chỉ có thể cố gắng thu nhỏ mình lại.
Sau đó có người ngồi bên cạnh cậu.
Cơ thể phản ứng trước đầu óc, như thể đó là bản năng đã đi sâu vào tận xương tủy. Cậu chợt khựng lại, thậm chí không dám quay đầu lại xác nhận, tròng mắt vừa chuyển liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cậu liền lặng lẽ đem tròng mắt quay lại, cúi đầu.
Hiện tại rời đi có lẽ có chút kỳ quái, Tạ Chi Nam nghĩ, phải đợi một lát mới có thể rời đi.
Cậu ngơ ngác một lúc, sau đó cảm thấy chính mình lúc này muốn biểu hiện tương đối bình thường một chút, hẵn là không hề gợn sóng tiếp tục ăn cơm, thế là cậu lại cầm thìa lên, bắt đầu cúi đầu ăn cơm, giữ vững tinh thần của một con đà điểu rằng, chỉ cần cậu không ngẩng đầu lên, cậu có thể làm như không phát hiện, cậu múc lòng trứng ra và ăn từng thìa một.
Nhưng trên thực tế, cậu đã không còn cảm giác thèm ăn nữa, nên ăn rất chậm, chỉ nghĩ đợi thêm ba đến năm phút nữa thì sẽ rời đi.
Cậu thậm chí còn chưa ăn món thịt heo chiên cốt lết, thật đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, Tạ Chi Nam không khỏi có chút buồn bực, không hiểu tại sao người đàn ông này lại đến đây vào lúc này, còn một hai phải ngồi cạnh cậu, ngày hôm qua đã ăn không ngon, hôm nay cũng ăn không ngon.
Cậu trong lúc vô tình liếc nhìn đĩa cơm của người bên cạnh, phát hiện mâm đồ ăn còn chưa được động đến chút nào, ngay cả thìa và đũa cũng được đặt ngay ngắn bên trong.
Tim Tạ Chi Nam đập thình thịch, như có linh cảm, vô thức ngẩng đầu lên.
Cậu tình cờ bắt gặp một đôi mắt đen quen thuộc, đang nhìn cậu rất nghiêm túc và chăm chú.
Thình thịch, thịch, thịch...
Nhịp tim đập dồn dập, trái tim kinh hoàng, Tạ Chi Nam nhanh chóng cúi đầu giống như muốn trốn tránh, sau hai giây, cậu mới nhận ra có điều gì đó không đúng, vào lúc này lại giả vờ làm đà điểu thì có chút kỳ quái, cậu lại ngẩng đầu lên, miễn cưỡng mỉm cười một cái, rốt cuộc vẫn là chào hỏi.
"Chào Văn tổng."
Văn Quân cứ nhìn cậu mà không nói gì.
Tạ Chi Nam cảm thấy có chút xấu hổ, nụ cười trên mặt sắp duy trì không được, ngón tay hơi nắm chặt, sau đó lại nhanh chóng buông ra, theo thói quen mà rũ mí mắt xuống trước mặt Văn Quân, nhỏ giọng khách khí nói: Tôi ăn xong rồi, liền không quấy rầy ..." Ngài.
"Tay rốt cuộc bị sao vậy?" Văn Quân rốt cuộc lên tiếng.
Vẫn là giọng nói lạnh lùng như sắt đá, rơi vào tai Tạ Chi Nam lại giống như đánh vào linh hồn cậu, khiến cậu đột nhiên run lên.
Tạ Chi Nam vô thức nhìn lại cánh tay mình, đó là tay trái của cậu, hôm qua bị nước sôi làm bỏng, trên người cậu rất dễ để lại dấu vết, ngày hôm qua bị phỏng ra tới vết đỏ, hôm nay vẫn còn hiện, cũng có chút đau, nhưng không bị phồng rộp, cũng không tính là nghiêm trọng, Tạ Chi Nam liền mặc kệ, chờ nó tự lành.
Cậu muốn rút tay lại để Văn Quân không nhìn thấy, rồi lại cảm thấy rút tay lại có vẻ phản ứng quá lớn, bởi vậy mạnh mẽ khắc chế động tác của chính mình, ngón tay chỉ co lại run rẩy, trông có vẻ hơi giống bị dọa tới.
“…Không có gì.” Tạ Chi Nam nói xong lời này, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, còn có chút phiền muộn.
Hỏi chuyện như vậy, trông rất tự nhiên, giống như bọn họ đã quen biết nhau từ lâu.
Nhưng hiện tại cậu và Văn Quân không nên.......có mối quan hệ có thể quan tâm như vậy đi?
Không phải ngày hôm qua còn làm như không quen biết sao?
Tạ Chi Nam có chút bối rối, nhưng cậu cũng không có ý định đào sâu vào chuyện này. Cậu đã quen với việc tiếp nhận nên chỉ cần tiếp nhận là được.