Tạ Chi Nam sửng sốt.
Nếu không nhắc tới thì cậu cũng quên mất chuyện này.
[Tạ Chi Nam]: Đã lâu không liên lạc.
[Dạng Dạng]: Dễ dàng bỏ cuộc quá.
[Tạ Chi Nam]: Rốt cuộc thì mình cũng đã từ chối hắn rồi.
[Dạng Dạng]: Từ chối cũng tốt, mình vẫn luôn cảm thấy hắn ta có chút điên rồ.
[Dạng Dạng]: Chậc, tên nhóc con phiền phức đó lại đến rồi.
[Dạng Dạng]: Mình rút lui trước, đi nói chuyện với tên nhóc kia.
Tạ Chi Nam nói lời tạm biệt rồi cất điện thoại đi.
Căn phòng lại một lần nữa trở nên im lặng.
"Meo." Caramel nhảy ra khỏi lòng cậu, bò đến trên vai Tạ Chi Nam, dùng cái đầu đầy lông xù xù của mình cọ vào mặt cậu.
Tạ Chi Nam quay đầu nhìn nó một hồi lâu, đột nhiên thở dài: “Đời người thật khó đoán, Caramel.”
Caramel nghe không hiểu, khó hiểu mà nghiêng đầu, Tạ Chi Nam sờ sờ đầu nó, dùng khăn giấy ướt lau lau chân của nó rồi đặt nó lên giường.
Cậu nhắm mắt lại và ngủ thϊếp đi.
Vào ban đêm, lúc tám giờ tối, một chiếc Bentley màu đen đang chạy trong màn đêm.
Bùi Như Liễm đăm chiêu ủ dột cầm điện thoại, vò đầu gãi tai, không biết nên nói gì.
Sau khi do dự một lúc lâu, hắn nhìn Văn Quân, anh họ của mình, người đang mang vẻ mặt không chút thay đổi.
Mẹ của Văn Quân và mẹ hắn là chị em gái nhưng họ lấy chồng ở khá xa nhau. Một người đến thành phố S, một người đến thành phố A.
Bây giờ Văn Quân đến thành phố A làm việc, mẹ hắn đương nhiên muốn nhìn kỹ đứa con trai duy nhất mà chị gái mình để lại trên đời, cho nên đã đặc biệt dặn dò Bùi Như Liễm đưa anh về nhà ăn tối.
Chỉ là anh họ hắn chưa bao giờ thân cận với mọi người cho lắm.
Cũng may Bùi Như Liễm là một người có tấm lòng rộng lượng, hoàn toàn không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Văn Quân.
"Anh họ, anh đã nhìn ra ngoài cửa sổ suốt chặng đường đi. Anh đang nghĩ gì vậy?"
Văn Quân nghe được lời nói của Bùi Như Liễm, quay đầu lại, mí mắt hơi rũ xuống, như đang đè nén cái gì đó: "Anh đang tự hỏi, chính mình có phải là một loại hồng thủy mãnh thú nào hay không."
Bùi Như Liễm nghe không hiểu: "Hả?"
"Không có gì."
Bùi Như Liễm nhìn anh họ kỳ kỳ quái quái, nhưng hắn cũng không có đi sâu nghiên cứu, hắn hiện tại còn có việc quan trọng hơn phải làm.
"Anh họ, anh nói cho em biết, nếu anh muốn theo đuổi ai đó thì nên theo đuổi người đó như thế nào?" Bùi Như Liễm vẻ mặt đau khổ nhìn khung trò chuyện trên điện thoại.
Văn Quân rũ mắt nhìn xuống, nhìn thấy trên khung trò chuyện viết Chị Gái Xinh Đẹp.
Tin nhắn cuối cùng được gửi bởi chị gái xinh đẹp là——
Tôi không thích cậu.
“Không thích liền không cần miễn cưỡng.” Văn Quân ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Không cần lì lợm la liếʍ, không cần dây dưa không thôi.”
Bùi Như Liễm: "..."
Bùi Như Liễm: “Anh họ thân mến của em, em cảm thấy, có hay không khả năng, lúc này anh có thể an ủi em một chút.”
Văn Quân: "Ví dụ như...."
Bùi Như Liễm cau mày, cẩn thận suy nghĩ, từ ngữ châm chước: "Ví dụ như anh có thể nói với em, không cần nản lòng, không cần nhụt chí, chỉ cần em kiên trì, tình yêu chân chính của em chắc chắn sẽ cảm động được chị gái xinh đẹp."
Văn Quân nghe vậy cười lạnh một tiếng.
Bùi Như Liễm: "...Anh có gì không hài lòng với lời nói của em à?"
“Thời gian là chính là một loại phương thức khiến cho người ta không có biện pháp cân nhắc tình cảm nhất.” Nhiệt độ trong mắt văn Quân hạ xuống, nụ cười trên mặt trở nên mỏng manh, giống như đang mỉa mai.
----
Đêm qua cậu nghỉ ngơi không được tốt, ban ngày lại tiêu hao rất nhiều sức lực, cho đến chín giờ, Tạ Chi Nam liền cảm thấy mệt nhọc.
Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ không ngủ được, nhưng bên ngoài trời mưa đã tạnh dần, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, độ ẩm không khí cao, mùi hương cỏ cây lạnh lẽo đến mê người không ngờ, ngoài ý muốn thôi miên.
Tạ Chi Nam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu
.
Chẳng mấy chốc cậu lại bắt đầu nằm mơ.
Cậu mơ về mùa hè nóng nực sau kỳ thi tuyển sinh đại học nhiều năm trước.
Buổi chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ, Văn Quân mặc áo thun màu trắng, đứng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, đôi mắt đen nhánh, nghiêm nghị nhìn cậu, hỏi: “Tạ Chi Nam, cậu thích tôi?”
Tim Tạ Chi Nam đập như búa bổ, những lời này giống như mũi tên sắc nhọn, xuyên qua toàn bộ con người cậu, cậu quên mất sự ngụy trang của mình, nửa câu nói dối đều không nói ra được, chỉ có thể mở to hai mắt, giống như động vật ăn cỏ bị sợ hãi, ngơ ngác nhìn Văn Quân, cổ họng của cậu đều run rẩy.
Văn Quân bước về phía cậu một bước, Tạ Chi Nam ngửi được mùi thơm trên người anh, trên quần áo, dường như có mùi chanh nhẹ thoang thoảng, trong buổi tối mùa hè oi bức, đặc biệt dễ chịu, khiến Tạ Chi Nam không tự chủ được mà đi về phía anh một bước.
Bọn họ gần nhau đến nỗi Tạ Chi Nam ngước lên nhìn anh, nghe thấy hơi thở của anh, ngửi thấy mùi hương của anh.
Gió chiều thổi qua, rất mềm mại, ấm áp, lại có chút nóng người, thổi tung mái tóc của hai người, có sợi tóc che khuất đôi mắt của Văn Quân, anh hơi nheo mắt lại, Tạ Chi Nam phảng phất như bị anh mê hoặc, không tự chủ được mà nâng tay lên, vuốt mái tóc trán khiến anh khó chịu ra.
Chỉ trong chốc lát, Tạ Chi Nam chợt tỉnh táo, nhận ra mình đã vượt quá giới hạn, muốn rút tay lại, nhưng vừa làm động tác rút tay, cổ tay đã bị người nắm giữ ở trong lòng bàn tay.
Không ngờ lòng bàn tay của Văn Quân lại không lạnh như vẻ ngoài, lòng bàn tay của anh thực nóng, nóng như lửa đốt, tay Tạ Chi Nam run lên vì nóng, Văn Quân cho rằng cậu muốn chạy, vì thế càng dùng sức mà nắm chặt cổ tay cậu, không cho cậu lùi lại dù chỉ một bước.
Anh cúi đầu, rũ mí mắt xuống, đôi mắt đen rất sáng và nóng bỏng, Tạ Chi Nam không thể tránh khỏi ánh mắt của anh, như thể đã bị anh bắt được, không thể cử động.
"Tạ Chi Nam, cậu thích tôi." Anh lại nói.
Câu này là một câu tuyên bố, không có nửa phần nghi vấn.
Tạ Chi Nam cảm thấy cổ họng tê dại, môi cũng tê dại, hồi lâu không nói gì, Văn Quân một chút cũng không nóng nảy, thế giới yên tĩnh, chỉ có gió thổi, anh cũng lặng lẽ nhìn Tạ Chi Nam, chờ đợi Tạ Chi Nam.
Tạ Chi Nam cuối cùng cũng có động tác, cậu theo thói quen cúi đầu, phảng phất như đang nói ra cái thích của mình là một thứ gì đó không thể gặp người, cổ họng của cậu khẽ cử động, đôi môi tái nhợt mở ra rồi khép lại, cậu nhỏ giọng nói: “…,,Là thích anh.”
-----------------------------
[Tác giả có lời muốn nói]
Đối với em họ: Không thích thì không cần miễn cưỡng.
ĐỐi với vợ: Miễn cưỡng một chút thử xem sao.