Hai người chạy một lúc, vẫn chạy cho đến khi đến hồ nước ở sau núi mới dừng lại, thở hồng hộc.
"Tại sao cậu... kéo tôi... chạy làm gì?" Tạ Chi Nam thở không ra hơi.
"Không chạy đi chờ bị bắt và báo cáo với thầy hướng dẫn sao? Chậc, vốn dĩ không muốn đánh người." Lâm Dạng không đến nổi thở không ra hơi, nhìn thấy cậu như vậy có chút ghét bỏ, "Không phải, cậu cũng quá yếu đi? Cả hai chúng ta chạy còn chưa tới 800 mét."
Trong thời gian đó, Tạ Chi Nam ban đêm không ngủ được, ăn uống không nhiều, xác thật thân thể không tốt. Chạy loanh quanh một lúc, trái tim liền cảm thấy khó chịu, không để ý đến Lâm Dạng, khu vực này có rất nhiều ghế dài, cậu liền xoay người ngồi xuống trên ghế, nghỉ ngơi một chút.
Lâm Dạng bị cậu làm mặt lạnh, nhưng cũng không có khó chịu, đi tới ngồi bên cạnh cậu: "Cậu thật thú vị, cảm ơn nhiều nha chồng."
Tạ Chi Nam: "..."
Tạ Chi Nam có chút không nói nên lời: "Cậu đang gọi bậy cái gì?"
Lâm Dạng cười hì hì, không biết xấu hổ, dùng tay đặt lên đầu cho cậu một trái tim: “Cảm ơn cậu đã cứu mình.”
Tạ Chi Nam không giỏi hòa hợp với những người từ mình quen thuộc như vậy, đặc biệt là Lâm Dạng, cậu thậm chí còn không cảm thấy tức giận, mím môi nghẹn thật lâu, nhìn cái miệng bị đánh đầy máu của Lâm Dạng, ngập ngừng hỏi: “Vết thương của cậu… Có muốn đến phòng y tế hay không?”
"Không cần." Lâm Dạng vươn đầu lưỡi vào khóe môi của mình, bị đau đến nhe răng trợn mắt, còn tỏ ra mạnh mẽ: "Mình không cảm thấy đau!"
Tạ Chi Nam: "..."
Tạ Chi Nam rốt cục vẫn là dẫn hắn đi mua thuốc, sau khi mua thuốc, cậu còn dặn dò hắn: "Cậu không cần xúc động như vậy, bạn trai cũ của cậu cao lớn, cậu..." Tạ Chi Nam nhìn từ trên xuống dưới thân hình mảnh khảnh của Lâm Dạng, nghiêm túc nói, "Cậu đối mặt với hắn ta chỉ có hại."
“Mình cũng không có hại gì.” Lâm Dạng nghịch nghịch móng tay dài, thản nhiên nói: “Ít nhất một, hai tuần sau hắn cũng không thể cứng được, mặt chắc chắn cũng phải nửa tháng mới lành lại, ha ha."
Tạ Chi Nam lúc đó chạy đi tìm bảo vệ, cũng không có ở hiện trường, cậu đương nhiên không nhìn thấy chiến tích vĩ đại của Lâm Dạng, không khỏi im lặng hồi lâu, cậu vẫn cảm thấy hắn như vậy, rất là bốc đồng, lại nói: "Dù sao thì cậu cũng nên chú ý."
Lâm Dạng cảm thấy Tạ Chị Nam người này thực sự rất có ý tứ, vốn dĩ đây chính là chuyện của hắn, là hắn mạnh mẽ kéo người qua dùng làm lá chắn, mới khiến người này lâm vào tình thế hỗn loạn này, chẳng những không tức giận mà còn dẫn hắn đi mua thuốc, còn dặn dò sau này đừng bốc đồng.
Người này là một chàng trai tốt, còn khá đần độn ngu ngốc, rất dễ bắt nạt.
Lâm Dạng là một người đê tiện dâʍ đãиɠ, và những người bạn xung quanh hắn cũng là những người đê tiện dâʍ đãиɠ. Hắn chưa bao giờ có một người bạn như thế này. Hắn dùng tay vỗ vào đùi mình, nghĩ rằng mình nhất định phải kết bạn với người này!
Hắn trực tiếp dẫn Tạ Chi Nam đến cổng trường, với danh nghĩa mĩ miều rằng muốn cảm ơn cậu, cho nên mời cậu đi ăn tối, Tạ Chi Nam vốn dĩ không muốn đi, nhưng không chịu được sự nài nỉ của Lâm Dạng nên sau đó liền đồng ý. Lúc sau, Lâm Dạng đều lộ ra tất cả những thứ liên quan đến bạn trai cũ vừa mới chia tay.
Lâm Dạng mắng bạn trai cũ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng Tạ Chi Nam vẫn im lặng.
Hắn hỏi Tạ Chi Nam: "Bạn trai cũ của cậu đâu? Tại sao cậu không nói?"
Lâm Dạng gọi hai chai bia, Tạ Trí Nam tửu lượng không tốt, uống một chai liền có chút say, cậu rũ mi mắt xuống, có chút ngây người, giọng nói thực nhẹ, như là đang ở trong mơ nói: "Chúng ta chỉ là... rất nhàm chán, chia tay trong hòa bình."
Cho nên, không có nhiều điều để nói.
Bây giờ dường như cũng không có gì hay để nói.
Tạ Chi Nam nằm ở trên sô pha, trong phòng yên tĩnh, ánh đèn có chút chói mắt, cậu giơ tay lên, dùng cánh tay che đi ánh mắt, ngăn cản ánh sáng, để tầm mắt chìm vào bóng tối, lắng nghe tiếng thở và nhịp tim của mình.
Cậu và Văn Quân hiện tại chính là mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thuần khiết nhất.
Văn Quân tựa hồ không nhận ra cậu, hoặc là anh đã quên mất cậu.
Vì vậy, thực sự không có gì cần thiết để nói.
Cứ giả vờ như không biết cũng khá tốt.
Cậu bỏ tay xuống, cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn lại cho Lâm Dạng.
[Tạ Chi Nam]: Cảm ơn cậu.
[Tạ Chi Nam]: Đồ hộp mua lần trước còn chưa dùng hết. Cậu đã quá nuông chiều nó rồi.
[Tạ Chi Nam]: [Hình ảnh].
Tạ Chi Nam chụp ảnh Caramel đang uống nước và gửi cho Lâm Dạng.
[Dạng Dạng]: Cục cưng caramel của mình, cục cưng, cục cưng! ! ! !
[Dạng Dạng]: Mau đưa cho caramel ăn! Cho caramen ăn nhiều hơn nữa! ! Cho nó ăn đi! ! !
Lâm Dạng vốn là một nô ɭệ mèo bẩm sinh, nhưng từ khi còn nhỏ đến lớn, hắn ta nuôi bất cứ thứ gì đều sẽ không nuôi sống nổi. Hắn sợ nuôi mèo con lại nuôi chết nó, nên đã áp dụng một phương pháp thỏa hiệp, tóm lấy con mèo của Tạ Chi Nam để hít lấy hít để.
Hai người bọn họ thật ra khá là có duyên phận, Tạ Chi Nam đến thành phố A làm việc, còn Lâm Dạng đến từ thành phố A. Sau khi tốt nghiệp, hắn chọn về nhà để phát triển sự nghiệp, hai người thường thường có thể hẹn nhau ra ngoài dạo chơi vào cuối tuần.
Tạ Chi Nam uống nước xong, Caramel nằm xuống tại chỗ, cậu ôm Caramel đang nằm, quay lại ghế sofa rồi đặt Caramel lên đùi mình, quay video đang vuốt mèo gởi cho Lâm Dạng, làm cho hắn tha hồ mà hít mèo.
Hai người trò chuyện về mèo một lúc, Lâm Dạng lại nhắc đến chuyện trước đó chơi trò chơi nhận thức một em trai là sinh viên đại học. Lâm Dạng biết giả giọng, chơi game cũng sử dụng tài khoản nữ, dùng giọng nữ tính dễ thương khi nói chuyện với người khác. Nhưng người em trai này đã làm đứt dây câu, theo đuổi Lâm Dạng một cách quyết liệt.
[Dạng Dạng]: Mình quả thật muốn hỏng mất, mình thực sự không có hứng thú đối với niên hạ . Mình thậm chí còn nói với hắn rằng mình là con trai.
[Tạ Chi Nam]: Rồi sau đó?
[Dạng Dạng]: Sau đó hắn lại càng hưng phấn hơn.
[Dạng Dạng]:……
Tạ Chi Nam không khỏi bật cười.
[Tạ Chi Nam]: Hắn thoạt nhìn như rất thích cậu.
[Dạng Dạng]: Chỉ là chơi game có gì rất thích? Mình còn chưa gặp mặt trực tiếp, khi nói chuyện với hắn còn đang giả giọng nữ.
[Tạ Chi Nam]: Có hay không khả năng... Hắn không tin cậu là con trai?
[Dạng Dạng]: Á đù, cậu nói rất có đạo lý.
[Dạng Dạng]: Lần sau mình sẽ trực tiếp gọi video, để chặt đứt tâm tư của hắn, không có thời gian để phản ứng với tên nhóc này.
[Dạng Dạng]: Chỉ nói về mình, còn cậu thì sao?
Tim Tạ Chi Nam đập thình thịch, đầu óc chợt nhớ lại buổi tối trước lúc cậu về nhà, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Văn Quân dưới bầu trời u ám.
Đầu ngón tay của cậu khẽ run lên, chưa kịp gõ chữ thì đã nhìn thấy một tin nhắn khác từ Lâm Dạng.
[Dạng Dạng]: Lần trước tên họa sĩ theo đuổi cậu đâu rồi?
À, họa sĩ.