Bầu trời tối sầm, mưa lại lớn, bóng dáng Tạ Chi Nam nhanh chóng biến mất trong màn mưa tầm tã.
Giống như cái đêm họ chia tay nhiều năm trước.
Văn Quân nhìn bóng dáng cậu rời đi, ngón tay nắm chặt cán dù đến mức các khớp xương trắng bệch.
Nhà của Tạ Chi Nam hơi xa công ty, nhưng ưu điểm là giá thuê rẻ, 30 mét vuông, phòng khách chính là phòng ngủ, có bếp, một cái toilet, còn có ban công nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội tạng, đủ cho một người sống.
Trong giờ tan tầm cao điểm, tàu điện ngầm rất đông đúc, Tạ Chi Nam ướt nhẹp khắp người, sợ ảnh hưởng đến người khác nên đến cửa hàng tiện lợi ở ga tàu điện ngầm mua một túi khăn giấy, miễn cưỡng lau lau vết nước trên người.
Nhưng khi về đến nhà vẫn là bị xối thành gà rớt vào nồi canh, cả người đều vô cùng chật vật.
Chật vật liền chật vật đi, tốt xấu cũng là về đến nhà.
Chỉ cần trở về nhà, trở lại nơi an toàn, mọi ngụy trang đều có thể được cởi bỏ, mọi mệt mỏi đều có thể được giải tỏa.
"Meo." Ngay khi cậu vừa mở cửa ra, Caramel đã tiến tới với cái đuôi giơ lên.
Caramel là một con mèo được Tạ Chi Nam nhặt về nuôi, không biết nó là giống mèo gì, lông là màu caramel nhạt, bụng và bốn chân màu trắng sữa, trên lưng có hoa văn màu quýt, lông xù, mặt nó tròn và mắt nó cũng tròn.
Tạ Chi Nam nhặt được nó khi cậu vừa mới bắt đầu làm việc, hôm đó trời đang mưa, Caramel rúc vào dưới vành đai xanh của tiểu khu để trốn mưa, một con mèo nho nhỏ run run, thoạt nhìn thật đáng thương.
Khi đó, Tạ Chi Nam vừa đến thành phố A, cô đơn một người, nhặt được mèo nhỏ cũng coi như là có duyên phận, cậu liền bế chú mèo con này đến bệnh viện, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận không có vấn đề gì, cậu liền mang nó về nhà nuôi dưỡng.
Khi Caramel nhìn thấy Tạ Chi Nam trở về, đều như bôi keo dính lên chân cậu cọ cọ, nhưng Tạ Chi Nam hôm nay bị mắc mưa, quần áo của cậu ướt sũng không ra hình dáng. Caramel chỉ có thể ngồi xổm trước mặt cậu, ngẩng đầu lên nhìn với đôi mắt tròn xoe, ngọt ngào mà kêu meo meo vài tiếng.
Tâm trạng áp lực cuối cùng cũng tốt hơn, Tạ Chi Nam cúi xuống, dùng ngón tay lạnh lẽo gõ nhẹ vào đầu mèo con, nói: "Caramel, con có phải đói bụng hay không?"
"Meo~" Caramel ngoan ngoãn kêu một tiếng khi nghe thấy tên mình.
Tạ Chi Nam thấp giọng cười nói: “Đợi ba ba thay quần áo xong rồi mở hộp cho con, đợi ở đây.”
Đồ ăn của Caramel đều để ở trong bếp, trước đây Caramel đều sẽ ngoan ngoãn ngồi xổm trước bát cơm chờ cơm, nhưng hôm nay nó phá lệ dính người, Tạ Chi Nam đi đâu cũng bám theo.
Tạ Chi Nam lau khô người, thay quần áo, đang nhón chân lấy đồ hộp từ trong tủ ra cho nó, thì nghe thấy tiếng meo meo của Caramel từ dưới chân cậu.
Cậu nhìn xuống và thấy Caramel đang ngửa đầu nhìn cậu.
“Có chuyện gì vậy, caramel?”
Caramel nhìn cậu chằm chằm vài giây, do dự một lát, dùng đầu huých nhẹ vào mắt cá chân lạnh giá của Tạ Chi Nam, như muốn an ủi cậu.
Người ta nói rằng mèo có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân.
Tạ Chi Nam nhìn chằm chằm nó hồi lâu, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh cuối cùng cũng vỡ ra, khóe miệng nhấp lên, ánh sáng trong mắt mờ đi.
"Caramel." Tạ Chi Nam quỳ xuống nhìn Caramel, lông mi rũ xuống, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ.
“Trí nhớ của con người có thể tệ đến vậy sao?”
"Meo." Caramel mở to mắt, ngọt ngào hướng về Tạ Chi Nam kêu một tiếng.
Giống như đang an ủi, con người luôn giỏi về tự mình cảm động, không biết mèo con có phải đang an ủi mình hay không, nhưng Tạ Chi Nam quyết định coi đây là sự an ủi.
Sự thất thố của cậu chỉ kéo dài trong chốc lát, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, thoát khỏi những suy nghĩ lung tung đó, lại nở nụ cười, dùng ngón trỏ gãi cằm mèo con, cười nói: “Ba Ba sẽ mở miệng một túi sấy khô cho con."
Nói xong, cậu đứng dậy, lấy đồ hộp ra, đổ vào một cái bát nhỏ cho caramel, lấy ra một miếng thịt gà sấy khô, giã nát rồi rắc lên thịt băm, cuối cùng cậu đổ một ít chất dinh dưỡng vào, khuấy chúng lại với nhau, mới đặt bát trước mặt caramel.
Cậu không quan tâm nhiều đến bản thân mình, nhưng cậu rất quan tâm đến chú mèo con mà cậu đang nuôi.
Có lẽ chính là có loại người như vậy, ý nghĩa tồn tại nhất định phải được truyền đạt từ thế giới bên ngoài, sau khi nuôi dưỡng tốt mèo con, họ cảm thấy chính mình cũng rất có giá trị.
Nhìn caramel chậm rì rì ăn lên, Tạ Chi Nam đi vào phòng tắm tắm nước nóng.
Sau khi tắm rửa sấy tóc, mệt mỏi tích tụ suốt một ngày như thủy triều dâng lên, nhấn chìm Tạ Chi Nam.
Tạ Chi Nam ngã người trên ghế sô pha, toàn thân đau nhức không muốn cử động.
Ngay sau đó cậu nhận được tin nhắn WeChat từ một người bạn.
[Dạng Dạng]: Mình đã mua một hộp đồ ăn mới cho caramel. Ngày mai cậu nhớ ghé lấy, nhớ rõ là phải lấy nha chồng [hoa hồng].
Lại gọi bậy.
Tạ Chi Nam bất lực mỉm cười.
Lâm Dạng là bạn cùng trường đại học của cậu, hai người học chuyên ngành khác nhau, Tạ Chi Nam lại không thế nào tích cực tham gia các hoạt động trong trường, vốn dĩ là sẽ không gặp được nhau.
Hoàn cảnh gặp nhau cũng thật tình cờ, Lâm Dạng bị bạn trai cũ dây dưa quấy rầy, Tạ Chi Nam đi ngang qua bị Lâm Dạng tùy tay tóm lấy, dùng làm lá chắn.
Theo Lâm Dạng nói, ngay khi nhìn thấy cậy, ăng ten đồng tính liền vang lên, liếc mắt một cái là có thể biết Tạ Chi Nam là đồng loại, cho nên đã kéo cậu lại để giúp đỡ lẫn nhau.
Tạ Chi Nam xấu hổ đến mức gãi đầu ngón chân, đang định thề thốt phủ nhận thì bắt gặp ánh mắt đáng thương của Lâm Dạng đang cầu cứu.
Tạ Chi Nam: "..."
Cậu vẫn là mềm lòng, cho nên cam chịu cách nói của Lâm Dạng, không lên tiếng nữa.
Ánh mắt bạn trai cũ đảo qua hai người, trên mặt mang theo vẻ mỉa mai: “Là hắn ta à? Hắn ta dường như không thể thỏa mãn được em, hay là nói, hai người ở bên nhau, hắn là bị em.....?"
Đầu lưỡi của tên bạn trai cũ nhét ở giữa hai hàm răng, trên mặt hắn ta nở một nụ cười quỷ dị, phát ra từng câu nói tràn đầy ác ý.
“Giữ mồm miệng sạch sẽ một chút.” Lâm Dạng lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi để cho anh chút mặt mũi, một hai phải muốn tôi giải thích rõ ràng nguyên nhân, chia tay là bởi vì anh sống quá bẩn thỉu, đầu óc thì bị thối rữa?”
"Mày!" Nam nhân ánh mắt âm trầm, sắc mặt đỏ bừng, nói không lựa lời: "Con mẹ nó, mày cái đồ thối......"
Những lời còn lại còn không kịp nói ra.
Bởi vì Lâm Dạng đã đấm hắn một quyền.
Tạ Chi Nam nhanh chóng chạy đến chỗ nhân viên bảo vệ, mới ngăn chặn được cuộc ẩu đả này. Tên con trai này là nhân viên của một trường học bên ngoài, bị nhân viên bảo vệ đá ra ngoài, Tạ Chi Nam đứng ngốc tại chỗ, trong khi Lâm Dạng nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu đi.
--------------------------------------------
[Tác giả có lời muốn nói]
Trời gϊếŧ tôi đi, tôi muốn trộm con mèo của Tạ Chi Nam! ! ! ! !