“Cái này thật sự được sao?” Tạ Chi Nam rất tò mò, buổi trưa Lý Mặc gọi đồ ăn giao tới, vừa lúc trong đồ ăn giao tới có một tấm card đỏ nhét vào, cô nhào nặn tấm card cho đến khi mềm ra, xé ra một lớp, nhúng vào nước, dán nó trên mí mắt của Tạ Chi Nam.
“Không biết.” Lý Mặc nhún nhún vai, “Dù sao quê hương chúng ta cũng có phương pháp này, hẳn là có thể trấn tà đi.”
Tạ Chi Nam ban đầu cũng không tin lắm, nhưng nhớ tới những lá bài tarot mà Lý Mặc tính ra tới lần trước, cậu im lặng ngậm miệng lại, thành thành thật thật để Lý Mặc dán cho mình.
"Được rồi!" Lý Mặc vỗ vỗ tay, hài lòng gật đầu, "Bây giờ mí mắt của cậu hẳn là sẽ không còn giật giật nữa đi."
"Cảm ơn chị Mặc."
Không biết là thực sự có tác dụng hay là do tác dụng tâm lý. Buổi chiều, Tạ Chi Nam cảm thấy mí mắt thật sự không giật giật nhiều như trước đó.
Tạ Chi Nam cảm thấy rất hài lòng, hiệu quả công việc tăng lên, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cho đến khi cậu nhận được tin nhắn WeChat trước khi tan làm.
[Họa sĩ Lý]: Nam Nam, anh đang ở dưới lầu công ty của em.
[Họa sĩ Lý]: Đã lâu rồi em không trả lời tin nhắn của anh, nên anh đành phải đích thân đến tìm em.
Tạ Chi Nam nhất thời có chút bối rối, cậu vốn không giỏi giao tiếp với người khác, cũng không thích xã giao, người bạn mà cậu thường nói chuyện nhiều nhất chính là Lâm Dạng, cho nên trong lúc nhất thời cậu không nhớ rõ Họa sĩ Lý này là ai.
Sau khi sửng sốt hai giây, cậu mới chợt nhớ ra đây chính là họa sĩ mà cậu đã từ chối trước đó.
Người họa sĩ này họ Lý, tên là Lý Thanh, có chút quấn người.
Tạ Chi Nam thỉnh thoảng sẽ đưa mèo con đi dạo trong công viên. Có một lần, cậu tình cờ gặp Lý Thanh đang vẽ tranh bên hồ trong công viên.
Lý Thanh nói rằng dáng vẻ cậu ôm mèo con rất mềm mại, mang lại cho hắn một ít linh cảm để vẽ tranh. Hắn hy vọng có thể kết bạn với cậu, nhưng Tạ Chi Nam không quá thích tiếp xúc với người xa lạ, cũng không quá thích kết bạn mới, cho nên từ chối.
Vốn cậu tưởng rằng đã từ chối thì sẽ không còn rắc rối gì nữa, nhưng ai biết sau này cậu vẫn luôn gặp phải Lý Thanh ở công viên.
Lúc đầu, Tạ Chi Nam cũng nghi ngờ liệu người đàn ông này có phải cố ý ngồi xổm canh mình hay không, nhưng Lý Thanh cư xử rất là tự nhiên, ngẫu nhiên thấy cậu thì sẽ vẫy tay chào hỏi một cái.
Giống như không có gì bất thường, dù sao đây cũng là nơi công cộng, những người khác đương nhiên có thể miễn phí đi vào.
Gần nhà Tạ Chi Nam có một cái công viên, nó được xây dựng rất tốt. Ngoài công viên này ra, công viên gần nhà cậu nhất cũng cách đó khoảng mười km, nhỏ hơn một chút, lại có chút xa, luôn mãi do dự, rốt cuộc Tạ Chi Nam vẫn lựa chọn công viên ban đầu.
Sau đó, hai người gặp nhau thường xuyên hơn, dần dần có thể trò chuyện vài câu. Lý Thanh lại xin kết bạn, Tạ Chi Nam không còn đủ can đảm để từ chối.
Cùng ngày hôm đó, hắn liền nói với Tạ Chi Nam rằng hắn cố tình ngồi xổm để canh gặp Tạ Chi Nam, vẫn luôn ngồi canh Tạ Chi Nam đã được hai tháng, chỉ để làm bạn với cậu, cảm thấy cậu lớn lên thật đáng yêu, muốn theo đuổi cậu.
Tạ Chi Nam không biết hắn làm thế nào mà phát hiện ra mình là người đồng tính, dù sao ngày đó cậu cũng từ chối hắn, còn nói với hắn rằng cậu không có ý định yêu đương.
Vốn dĩ cậu cho rằng từ chối rồi thì sẽ không còn việc gì.
Ai biết ngày hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Đôi khi cậu thực sự cảm thấy trên thế giới này có rất ít người bình thường.
Nếu không phải lịch sử trò chuyện chứng minh, Tạ Chi Nam đều phải nghi ngờ ký ức về việc cậu từ chối hắn có xảy ra hay không.
Làm thế nào mà họa sĩ này có thể tìm thấy công ty của cậu?
[Tạ Chi Nam]: Tại sao anh lại ở dưới lầu của công ty tôi?
[Họa sĩ Lý]: ^ ^Muốn tới thì tới.
Tạ Chỉ Nam cảm xúc thường phản ứng rất chậm, nói ngắn gọn chính là có điểm trì độn, cậu thật ra cũng không cảm thấy có bao nhiêu tức giận, chỉ là cảm thấy thực phiền phức.
[Tạ Chi Nam]: Anh làm như vậy sẽ khiến tôi thật bối rối.
[Họa sĩ Lý]: ^ ^Xin lỗi.
[Họa sĩ Lý]: Anh vẫn luôn đợi em ở dưới lầu công ty.
[ Tạ Chi Nam]:...Tôi không ở công ty.
Bên kia không có trả lời, không biết có tin hay không.
Tạ Chi Nam hít một hơi, quyết định ngày hôm nay trễ một chút mới rời công ty.
Đã đến giờ tan sở, Tạ Chi Nam đợi thêm nửa tiếng nữa mới xuống lầu, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Lý Thanh, mới nhẹ nhàng thở ra, vừa đi ra ngoài được hai bước, bên cạnh lại đột nhiên nhảy ra một bóng người, một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
Tạ Chi Nam bị dọa sợ, lông tơ sau lưng cậu đột nhiên dựng đứng lên, rút bàn tay của mình ra, lùi lại về sau vài bước, trợn mắt kinh ngạc nhìn người tới.
Lý Thanh tựa hồ rất hài lòng với vẻ mặt sợ hãi của cậu, trên khuôn mặt văn nhã chậm rãi hiện lên một nụ cười, giơ bó hoa hồng trắng trong tay lên nói: "Nam Nam, đã lâu không gặp."
Tạ Chi Nam sợ đến tim đập loạn xạ, cậu cố gắng nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được nói: "... Anh có bệnh sao?"
Lý Thanh sắc mặt hiện lên hai mạt ửng hồng, hô hấp có chút gấp gáp, nói: "Nam Nam, anh chính là thích em."
Tạ Chi Nam thậm chí còn không biết làm sao mà hắn tìm được địa chỉ công ty của mình, cậu đau đầu đến lợi hại. Vùng lân cận công ty người quen biết cậu quá nhiều, cậu còn không nghĩ ở trong công ty xuất quỹ, liền hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, không muốn tranh cãi với hắn: “Tôi phải về nhà, anh đừng đi theo tôi."
“Anh có thể tới nhà Nam Nam được không?”
"Không thể!"
“Nhưng là tối nay anh còn muốn mời em ăn một bữa cơm.”
"Tôi không có đồng ý."
Tạ Chi Nam bước nhanh về phía trước, Lý Thanh đi theo sau cậu, âm hồn không tan nói: "Nam Nam, em nhận lấy bông hoa này đi. Anh rất thích em, bông hoa này rất hợp với em."
Tạ Chi Nam ngậm miệng không nói gì, nhưng sự im lặng của cậu ngược lại cho Lý Thanh thêm chút dũng khí. Hắn nắm lấy tay Tạ Chi Nam, đẩy bó hoa vào trong tay cậu: “Nam Nam, anh…”
Hai người đang dây dưa vào bên đường cái. Đột nhiên, một chiếc Maybach màu đen từ góc đường lao tới và dừng lại ngay trước mặt hai người.
Cửa ghế sau được mở ra, một bàn tay đặt lên cửa xe màu đen, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng bệch, trên mu bàn tay còn nổi lên rõ ràng những đường gân xanh.
Tạ Chi Nam tựa hồ có loại linh cảm nào đó, tim đập thình thịch.
Lý Thanh cũng theo tầm mắt của cậu mà nhìn qua, thấy một người đàn ông cao lớn lạnh lùng bước ra khỏi xe, anh ta mặc một bộ vest màu xám đen được cắt may khéo léo, con ngươi đen nhánh tỏa ra sự lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Tạ Chi Nam và Lý Thanh, rồi nhìn về phía bông hồng trắng trong tay Lý Thanh, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi lại nhìn vào mặt Tạ Chi Nam.