Tuy nhiên, số điện thoại của Tạ Tân Bắc đã sớm trở thành số không hoạt động.
Tôi gọi một chiếc xe, đến biệt thự ở Nhất Hào Viện.
Suốt quãng đường ấy, đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn.
Từng câu nói của Diêu Châu Nhi vang vọng: "Tạ Tân Bắc năm đó gặp tai nạn xe suýt chết."
"Suýt chết" nghiêm trọng đến mức nào?
Không khó hiểu khi anh ấy gầy đến vậy, sắc mặt lại nhợt nhạt như thế.
Nhưng Đoàn Đoàn đã được một tuổi rưỡi.
Tôi rời Bắc Kinh đã hơn hai năm.
Hai năm trôi qua, anh ấy vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn.
Vậy tai nạn ấy đáng sợ, khủng khϊếp đến nhường nào?
Tôi thực sự không dám nghĩ sâu thêm.
Ánh đèn xe chiếu đến từ xa, lúc ấy tôi mới đột ngột tỉnh táo lại.
Tôi xuất hiện trước mặt Tạ Tân Bắc với thân phận nào, lấy tư cách gì đây?
Trong mắt những người như Diêu Châu Nhi, tôi là kẻ đào mỏ chỉ tham tiền tài.
Còn trong mắt Tạ Tân Bắc thì sao?
Tôi theo phản xạ định quay người rời đi.
Nhưng chiếc xe bất ngờ dừng lại cách tôi không xa.
*
“Sao lại dừng lại?”
Trong xe, Tạ Tân Bắc nhíu mày không vui, nhìn về phía tài xế.
Tối nay anh uống hơi nhiều, đầu đau nhức dữ dội, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Tài xế nhìn ra ngoài xe, đang lúng túng muốn nói gì thì Thi Niệm bỗng lên tiếng cắt ngang.
"Được rồi, chỉ là người không liên quan thôi, lái xe đi."
Tài xế nhìn Tạ Tân Bắc qua gương chiếu hậu.
Anh ngả người dựa vào ghế, ánh mắt u tối, khuôn mặt vẫn lạnh lùng chán chường như mọi khi.
Nhưng anh cũng không phản đối lời của Thi Niệm.
Tài xế không nói thêm lời nào, chiếc xe lại từ từ lăn bánh.
Tôi đứng bên đường, nhìn chiếc xe lướt qua.
Chiếc xe chạy chậm, cửa sổ sau bất ngờ hạ xuống một phần ba.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi nhìn thấy khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của Thi Niệm.
Còn có bên cạnh cô ta chợt lóe lên bên mặt của Tạ Tân Bắc.
Ánh mắt của Thi Niệm lướt qua khuôn mặt tôi nhẹ như một sợi lông vũ.
Hững hờ và khinh thường thanh cao cao ngạo như thế.
Cô ta thậm chí không cần nói một lời, không cần thể hiện một biểu cảm nào.
Cũng đã hoàn toàn đánh bại tôi.
Đó là hào quang của nữ chính.
Lúc Tạ Tân Bắc gặp nạn, nhất định là Thi Niệm đã ở bên cạnh anh ấy.
Nên sau khi anh ấy hồi phục, việc anh ấy cưới cô ta là điều hiển nhiên.
Chiếc Maybach đi qua cổng biệt thự, ánh sáng của đèn hậu dần dần biến mất.
Tôi chán nản xoay người, bước từng bước vào bóng đêm.
*
Biệt thự Nhất Hào Viện.
Thi Niệm bước tới định dìu Tạ Tân Bắc nhưng bị anh gạt tay ra.
"Chú Lệ, chuẩn bị xe đưa cô Thi về."
Anh không nhìn Thi Niệm lấy một lần, bước đi lảo đảo về phía toà nhà chính.
Trợ lý lập tức bước đến đỡ, Tạ Tân Bắc không đẩy ra.
Thi Niệm đứng phía sau anh, đáy lòng không tránh khỏi chua xót.
Cô ta không biết đã sai ở đâu.
Rõ ràng từ khi cô ta về nước, Tạ Tân Bắc sẽ thuận lý thành chương theo đuổi lại cô ta, cưới cô ta làm vợ.
Thậm chí ngay cả việc cô ta không có cách nào sinh con, anh cũng không để ý.
Nhưng đến giờ đã hai năm rồi.
Tạ Tân Bắc đối với cô ta vẫn không hề có chút cảm xúc nào vượt trên mức tình bạn.
Thậm chí, nếu không phải vì những ngày hồi phục sau tai nạn ấy, cô ta cố chấp ở bên cạnh anh.
Có lẽ thái độ của anh đối với cô ta còn lạnh nhạt hơn.
Thi Niệm khó nén được thất vọng lên xe.
Tạ Tân Bắc lại đi thẳng lên tầng hai.
Năm ngoái khi anh bị tai nạn nhập viện, tòa nhà chính đã được trang hoàng bố trí lại.
Bố cục và sắp đặt của phòng ngủ chính cũng đều thay đổi.
Tạ Tân Bắc xua tay bảo trợ lý rời đi.
Anh ngồi xuống sofa một lúc rồi đứng dậy bước vào phòng chứa đồ trong căn phòng.
Bên trong để rất nhiều đồ dùng và quần áo của phụ nữ.
Là của Thi Niệm.
Trước khi xảy ra tai nạn, họ đã sống cùng nhau, cô ta là bạn gái, mối tình đầu của anh.
Tất cả những điều này đều do người bên cạnh kể lại khi anh tỉnh lại.
Thi Niệm cũng nói vậy.
Họ là một đôi trời sinh, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trở thành vợ anh, là người phụ nữ của anh.
Nhưng không hiểu sao, dù Thi Niệm rất giỏi, rất đẹp,
Anh không ghét cô ta, nhưng cũng chẳng hề thích cô ta.
Cơn say khiến anh nóng bức, anh tháo cà vạt.
Tiện tay đặt trên bàn trang điểm, lại vô tình làm đổ một cái hộp.
Trong hộp có hai búp bê gỗ nhỏ bằng ngón tay cái.
Một bé trai nắm tay một bé gái.
Tạ Tân Bắc thuận tay cầm lên xem.
Lúc định đặt xuống thì đột nhiên khựng lại.
Lật búp bê nhỏ lại, trên đế có khắc những dòng chữ rất nhỏ.
“Đường Đường rất thích Tạ Tân Bắc.”
*
Anh cầm đôi búp bê, đứng đó gần mười phút.
Đột nhiên xoay người ra khỏi phòng ngủ, lại bước nhanh xuống lầu.
"Chú Lệ, chuẩn bị xe."
Không biết vì sao, trước mắt anh lại thoáng hiện lên một bóng dáng.
Đứng dưới đèn đường ngoài cổng biệt thự, cô độc lẻ loi.
Chiếc xe chạy thẳng ra ngoài, ra khỏi đường cái của nhà riêng, dừng lại ở ngã tư giao với đường chính.
Bóng đêm dày đặc, chim muông về tổ.
Không có gì ngoài tiếng ồn ào thỉnh thoảng thoáng qua ngoài xe.
Trên con đường trống vắng, không còn một bóng người.
Tạ Tân Bắc nắm chặt búp bê, nhìn về phía người tài xế đã làm việc cho nhà họ Tạ từ khi anh còn bé.
"Chú Lệ, chú có biết Đường Đường là ai không?"
Chú Lệ rõ ràng run lên
Nhưng lại cười chuyển hướng câu chuyện: “Cậu chủ, tôi chưa từng nghe đến cái tên này.”
Năm đó chuyện ầm ĩ đến thế, Tạ Tân Bắc đã nằm trong phòng cấp cứu suốt ba ngày ba đêm, suýt chút nữa mất mạng.
Ông bà chủ giận dữ.
Cái tên Giang Sơ Đường này trở thành điều cấm kỵ lớn nhất trong nhà họ Tạ.
Ai dám nhắc đến chứ.
Tạ Tân Bắc lại cười khẽ.
“Tôi biết, mọi người đều có điều giấu tôi.”
“Cậu chủ…”
“Nhưng không sao, tôi sẽ tự mình làm rõ mọi chuyện.”
Chú Lệ kinh hãi: “Cậu chủ, cậu biết đấy, ông bà chủ vì chuyện cậu gặp tai nạn mà đã chảy bao nhiêu nước mắt, phí hết bao nhiêu tâm tư…”
Tạ Tân Bắc ngước đôi mắt lạnh lùng lên.
Từ sau tai nạn, khí chất cả người anh dường như cũng lạnh hơn mấy phần.
Chú Lệ thấy vậy thì sợ mất mật: “Cậu chủ…”
“Vậy nên, tất cả những chuyện này có liên quan gì đến Đường Đường?”
“Không, không hề, hoàn toàn không có cô gái nào như thế…”
Tạ Tân Bắc cụp mắt, nhìn chằm chằm vào búp bê trong tay.
Ý cười ở khóe môi anh rất nhạt, “Làm sao mà chú biết đó là một cô gái?”
“Tên của cô Giang vừa nghe là biết tên con gái mà...”
Chú Lệ bỗng nhiên sững sờ.
Tạ Tân Bắc chậm rãi ngẩng lên nhìn ông, “Ồ? Cô Giang.”
*
Chú Lệ trợn mắt, “Cậu chủ...”
“Cô ấy tên đầy đủ là gì?”
“Giang Sơ Đường.”
“Người phụ nữ từng sống chung với tôi ở biệt thự Nhất Hào ngày trước là cô ấy, chứ không phải Thi Niệm, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi bị tai nạn là vì cô ấy à?”
“Đêm đó cô Giang rời đi, cậu đã tìm chuyến bay của cô ấy, trên đường đi tìm cô ấy, vì trời mưa gió lớn quá nên mới xảy ra tai nạn nghiêm trọng…”
“Tại sao cô ấy lại rời đi?”
Toàn thân chú Lệ đổ mồ hôi lạnh, cả người đều đang run, “Cậu chủ…”
“Chú cứ nói, yên tâm, nếu ông bà chủ truy cứu, tôi sẽ chịu trách nhiệm thay chú.”
“Chắc là vì cô Thi Niệm…”
“Cô ấy đã làm gì?”
“Mấy ngày cô Thi Niệm vừa về nước, cậu và cô ấy qua lại rất gần gũi.”
Chú Lệ cẩn thận liếc nhìn Tạ Tân Bắc, “Có thể là cô Giang hiểu lầm, ghen.”
Tạ Tân Bắc không nhớ rõ chuyện xưa, nhưng anh có thể chắc chắn, anh không có tình cảm nam nữ với Thi Niệm.
Về phần rất gần gũi?
Tạ Tân Bắc nhíu mày, anh không tin mình sẽ làm chuyện như vậy.
Chú Lệ tiếp tục đâm một nhát.
“Cậu đã tổ chức tiệc đón gió cho cô ấy, còn giúp cô ấy chuẩn bị triển lãm tranh. Suốt mấy ngày không về nhà, để cô Giang ở nhà một mình.”
Tạ Tân Bắc lần đầu tiên trong đời mất bình tĩnh: “Tôi lại không thích cô ấy, tôi điên rồi mới làm thế vì cô ấy à?”
Chú Lệ cười hiền lành: “Cậu chủ, cậu với cô Thi Niệm đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.”
“Cậu còn nói khi lớn lên sẽ cưới cô ấy.”
“Nhưng sau đó lớn lên rồi, không hiểu sao mà cậu lại không thích cô Thi Niệm nữa.”
“Cô Thi Niệm thương tâm quá độ mà còn từng tự tử một lần.”
“Cậu cảm thấy áy náy, từng hứa trước mặt hai bên gia đình rằng sau này sẽ giúp đỡ nhà họ Thi và cô Thi Niệm một lần, coi như bù đắp.”
“Cho nên, có lẽ cậu giúp cô ấy tổ chức triển lãm tranh cũng vì lý do đó.”
Tạ Tân Bắc nhìn chằm chằm vào chú Lệ, hỏi câu cuối cùng.
“Vậy tôi với Thi Niệm, chưa từng xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Chú Lệ suy nghĩ một lát, “Theo tôi biết thì đúng là vậy, cậu chủ.”
Tạ Tân Bắc đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
*
Tôi đưa Đoàn Đoàn đi chơi ở khu vui chơi.
Mới hơn hai tuổi mà lại như con quỷ nhỏ vậy
Biết đi sớm hơn các bạn khác, biết nói cũng sớm hơn.
Bây giờ Đoàn Đoàn đã có thể nói những câu dài rất rõ ràng rồi.
Đoàn Đoàn chơi trong hồ bóng, tôi ngồi đợi bên ngoài.
Trên TV của trung tâm thương mại đột nhiên hát sóng tin tức.
Tạ Tân Bắc mặc vest đen cao cấp, đeo kính gọng vàng.
Cả người đẹp đến mê hoặc, nhưng cũng lạnh lùng đến mức khiến người ta đóng băng.
“Không có bạn gái, độc thân, chưa kết hôn.”
Anh lạnh lùng liếc nhìn phóng viên trước mặt: “Cũng không có hôn ước, chưa có vợ chưa cưới.”
“Vậy cô Thi...”
“Bạn từ thuở nhỏ thôi.”
Các phóng viên nhìn nhau ngơ ngác.
Thế này cũng phân rõ giới hạn quá rồi.
Cái gì là bạn từ thuở nhỏ?
Lẽ nào bây giờ ngay cả bạn bè cũng không tính luôn rồi?
Tôi chỉ cảm thấy tim mình đã thắt chặt lại.
Cố gắng muốn giữ lý trí tỉnh táo.
Cố gắng muốn dời sự chú ý đi.
Nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Tạ Tân Bắc trên màn hình TV.
Mà lúc này, ánh mắt của anh giống như xuyên qua màn hình, rơi thẳng vào gương mặt tôi.
Tôi không nghe thấy phóng viên hỏi gì nữa.
Tạ Tân Bắc hơi cong môi, trong ánh mắt còn ánh lên một chút cười rất nhẹ.
“Có một cô bạn gái cũ, nhưng cô ấy đã bỏ tôi rồi.”
Túi xách trên tay tôi suýt nữa rơi xuống đất.
“Xin, xin hỏi anh Tạ, có thể hỏi lý do mà cô gái đó bỏ anh không?”
Tạ Tân Bắc đưa tay đẩy kính, giọng nói nhạt nhẽo:
“Cũng không có lý do gì, đại khái là kỹ năng không bằng người, bình thường thôi.”
Các phóng viên không hiểu ra sao.
Nhưng tôi thoáng cái đã đỏ bừng cả khuôn mặt.
Người xung quanh đều không biết tôi, cũng không ai nhìn tôi, chú ý đến tôi.
Nhưng tôi vẫn giống như tên trộm, dùng túi che mặt đi đến hồ bóng túm Đoàn Đoàn ra, ôm đi.
Con bé không vui, mím môi muốn khóc.
“Mua kem cho con ăn.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là dỗ dành nó.
Đoàn Đoàn lập tức vui vẻ.
Xếp hàng mua kem xong, tôi cố gắng bỏ qua cảm giác chấn động mạnh mẽ mà tin tức vừa rồi mang đến.
Cùng Đoàn Đoàn cười nói chuyển sự chú ý đi.
Chắc chắn là tôi đã gặp ảo giác, hoặc là mấy ngày nay trông con mệt quá nên nằm mơ rồi.
Nhưng khi một chiếc Rolls-Royce Cullinan bỗng dưng đỗ bên đường, gần như mọi ánh mắt đều bị thu hút.
Trong lòng tôi bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng lại không chịu kiểm soát mà cứng ngắc xoay người
Đoàn Đoàn vừa ăn kem vừa tò mò nhìn qua.
Khi Tạ Tân Bắc bước xuống xe, tôi nghe rõ tiếng hít vào bên cạnh truyền đến.
Mà trước mắt tôi, từng mảng từng mảng ánh sáng đang nhấp nháy, khiến tôi chóng mặt đến mức gần như không có cách nào đứng thẳng.
Giống như lần đầu tiên tôi gặp Tạ Tân Bắc.
Anh ấy đi thẳng đến trước mặt tôi và Đoàn Đoàn.
“Giang Sơ Đường, cô bé này là ai?”
Anh chỉ vào Đoàn Đoàn, nhưng ánh mắt lại dừng ở gương mặt tôi.
“Tôi, em gái tôi, đáng yêu đúng không?” Tay tôi run rẩy, bối rối nói dối.
Đoàn Đoàn hiểu ngầm liếc nhìn tôi một cái, lập tức xông lên ôm lấy chân Tạ Tân Bắc.
Kem trên tay nó dính vào quần âu của Tạ Tân Bắc.
Nhớp nháp cả một mảng.
Tôi nhắm mắt lại, tuyệt vọng.
“Chú ơi, có phải chị gái con rất xinh đẹp không, độc thân, chưa kết hôn, chú có thể theo đuổi đấy!”
Con gái tôi ngước gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn lên, giọng nói ngây ngơ ngốc nghếch lại đáng yêu.
Đủ để làm tan chảy trái tim của tất cả những người đàn ông kiên cường mạnh mẽ trên thế giới này.
Nhưng tôi không chắc Tạ Tân Bắc có động lòng hay không.
“Chị gái của con?”
“Đúng vậy, chị ấy là chị con.”
Tạ Tân Bắc dường như khẽ cười, anh ấy cúi người, bế Đoàn Đoàn lên.
Tôi căng thẳng nắm chặt tay, “Anh, anh Tạ...”
Tạ Tân Bắc không nhìn tôi, chỉ tự mình trêu chọc Đoàn Đoàn.
“Con tên là gì?”
“Giang Đoàn Đoàn.”
Tạ Tân Bắc nhíu mày, lúc này mới liếc nhìn tôi, giống như đang nói, em đặt cho con gái anh cái tên quỷ sứ gì vậy.
“Con mấy tuổi rồi?”
“Hơn hai tuổi một chút.”
“Cụ thể là hơn bao nhiêu?”
Đoàn Đoàn lập tức quay sang nhìn tôi cầu cứu, “Mẹ ơi, con hơn hai tuổi bao nhiêu thế?”
Tôi giơ túi lên, che mặt lại.