Chuyện Tình Sơ Đường

Chương 2

Mỗi lần anh về nhà, cho dù trễ đến mức nào.

Phòng khách đều sẽ để lại một ngọn đèn.

Trong hành lang tầng hai cũng gần như sẽ có một chiếc đèn đêm sáng lên.

Người giúp việc ngồi xổm xuống muốn giúp anh thay giày.

Tạ Tân Bắc lại đưa tay ngăn lại: “Tôi đi lên xem cô ấy một chút.”

Trong biệt thự, bốn mùa nhiệt độ ổn định, ang lại không màng đến việc cởϊ áσ khoác, chạy thẳng lên lầu.

*

Cửa phòng ngủ chính khép hờ, bên trong là một màu đen kịt.

Tạ Tân Bắc đứng ở ngoài cửa, ngón tay thon dài cầm lấy tay nắm cửa.

Trong lúc nhất thời, lại có chút kháng cự việc đẩy ra một cách khó hiểu.

Tiếng mưa rơi lớn dần, suy nghĩ bị kéo trở lại.

Tạ Tân Bắc đẩy cửa ra: “Đường Đường.”

Nhưng trong phòng không có ai đáp lại.

Chăn mền trên giường được gấp gọn gàng, hai chiếc gối vẫn được đặt kề sát một cách thân mật giống như trước đó.

Trên giường lại không có một ai.

Tạ Tân Bắc đứng ở cạnh cửa một lúc rồi mới cất bước đi vào trong phòng.

Ánh đèn sáng tỏ tỏa ra khắp phòng.

Tất cả mọi thứ trước mặt vẫn quen thuộc như trước.

Thậm chí trên bàn trang điểm của cô, những chai lọ cô thường dùng cũng vẫn bày ngổn ngang như cũ.

Nhưng trên mặt bàn lại đặt mấy tấm thẻ ngân hàng, còn có một tờ giấy nhắn.

Trái tim anh đột nhiên trầm xuống.

Cầm lấy tờ giấy lên mở ra.

Trên đó chỉ có hai hàng chữ rất ngắn.

[Anh Tạ:

Hai năm qua, nhận được sự chăm sóc, tôi cảm kích vô cùng.

Quãng đời còn lại mong anh bình an thuận lợi, hạnh phúc viên mãn.

Giang Sơ Đường.]

Tạ Tân Bắc chậm rãi đặt tờ giấy đó xuống.

Hình ảnh phản chiếu trong gương là khuôn mặt anh.

Nghiêm nghị, lạnh lùng, đáy mắt không chút gợn sóng.

Nhưng chỉ có anh biết,

Ngọn lửa vô danh kia đang trào lên trong l*иg ngực, dường như muốn bùng phát.

Anh luôn kiềm chế cảm xúc, tính cách thận trọng kiềm chế nhất.

Nhưng lúc này nếu Giang Sơ Đường đứng trước mặt anh.

Anh nghĩ anh nhất định sẽ mất kiểm soát, “thu phục” cô đến mức ngoan ngoãn.

Tạ Tân Bắc quay người bước ra ngoài.

Dưới lầu, trợ lý, thư ký, quản gia và người giúp việc đều đứng đợi yên lặng.

Anh không ngẩng lên, lạnh giọng dặn thư ký: "Thay hết quản gia, người giúp việc trong biệt thự đi."

"Anh Tạ..."

"Biệt thự này không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi và vô dụng."

Anh lạnh lùng nói, ngước mắt lên nhìn thoáng qua mọi người đang bối rối.

Rồi lại cúi đầu, thong thả tháo đồng hồ thép trên cổ tay, vận động cổ tay một chút.

Giọng nói lại trầm và lạnh hơn: "Nếu cô ấy quay về nguyên vẹn, coi như các người may mắn."

"Nếu cô ấy mất đi một sợi tóc nào, các người biết hậu quả."

Nói xong Tạ Tân Bắc liền đi ra ngoài.

Tiếng mưa rơi ồn ào, người trong nhà chỉ nghe thoáng qua một câu: "Liên hệ với cục hàng không, kiểm tra xem cô ấy đang ở đâu."

*

Trong chuyến bay, tôi thường ngủ say như chết.

Nhớ lần đầu tiên đi công tác với Tạ Tân Bắc.

Tôi ngủ đến mức ngu ngơ, tỉnh dậy phát hiện ra cả người mình đều áp lên người anh.

Thậm chí trên vai anh còn có một vết nước khả nghi.

Lúc đó tôi xấu hổ đến mức không thể nào chịu nổi, luống cuống lại sợ hãi.

Thậm chí đã sẵn sàng để bị vị tổ tông này ném xuống sông cho cá ăn ngay khi hạ cánh.

Nhưng Tạ Tân Bắc lại không làm vậy, thậm chí cũng không trách móc một câu.

Lúc đó anh đeo kính, vẫn bận rộn xử lý công việc trên máy bay.

Thấy tôi lúng túng, giọng nói của anh lại dịu dàng hơn mọi khi một chút.

"Ngủ ngon không?"

"Ngủ ngon, anh Tạ."

"Muốn ăn gì không."

Tôi gật đầu, lại vội lắc đầu.

Nhưng Tạ Tân Bắc vẫn gọi đồ ăn, lại nói với tôi: "Ăn một chút trước đi, anh sẽ kết thúc ngay đây."

Sau đó tôi nhiều lần đi công tác hoặc đi nghỉ cùng anh.

Hầu như lần nào tôi cũng ngủ say trong vòng tay anh.

Tính tình anh rất khiêm tốn, thỉnh thoảng mới sử dụng máy bay riêng.

Nghĩ đến máy bay riêng, tai tôi lại bắt đầu nóng lên.

Dù sao không gian cũng có hạn, mà Tạ Tân Bắc lại rất giỏi giày vò người khác.

Lúc không chịu nổi, giọng của tôi đại khái cũng không nhỏ.

Nếu không thì nhân viên phục vụ kia cũng sẽ không có chuyện không dám nhìn thẳng vào tôi khi xuống máy bay.

Bên anh cho đến nay.

Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay một mình.

Có lẽ đã quen với việc ngủ trong vòng tay anh.

Vì thế mới tỉnh dậy nhanh như vậy.

Trong cabin đang thông báo tình trạng chuyến bay.

Cất cánh chưa bao lâu thì trời đổ mưa, sấm chớp vang dội, mưa ngày càng lớn.

Nhiều chuyến bay đã bị hoãn, thậm chí quay đầu.

Khi loa thông báo, chuyến bay của tôi vì thời tiết mà cũng phải quay đầu lại.

Trong cabin, rất nhiều hành khách phàn nàn.

Tôi nghe thấy ai đó nói: "Thật là hiếm thấy, chuyến bay của chúng ta lại quay đầu vì thời tiết sao?"

"Đúng vậy, chẳng phải người ta thường nói, trừ khi trời đổ dao thì chuyến bay mới hoãn sao!"

Trong lòng tôi bất ngờ nảy ra một ý nghĩ không tưởng.

Tổ tông Tạ Tân Bắc thừa hưởng mối quan hệ mạnh mẽ của hai nhà Tạ và Trần.

Bối cảnh sâu không thể dò, ngay cả da lông tôi cũng chưa từng thấy được bao nhiêu.

Nhưng dù chỉ một chút thôi thì cũng là vực thẳm tôi không thể vượt qua.

Tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ sâu, rốt cuộc anh có bối cảnh không thể tưởng tượng đến mức nào.

Cho nên, nảy lên suy nghĩ này, bản thân tôi cũng cảm thấy buồn cười.

Người cẩn thận nội liễm như Tạ Tân Bắc.

Sao có thể vì một người phụ nữ mà làm ra hành động hoang đường như vậy.

Mỗi năm đều có vô số chuyến bay phải quay đầu vì thời tiết hoặc lý do khác.

Chưa từng nghe nói có lần nào là vì một người phụ nữ.

*

Hành khách được sắp xếp nghỉ ngơi ở khách sạn gần sân bay.

Tôi lấy hành lý, đi ra theo dòng người.

Đến sảnh sân bay, tôi lại dừng chân.

Nhưng cho đến khi trời sáng hẳn.

Bóng dáng của Tạ Tân Bắc cũng chưa từng xuất hiện.

Tôi cười nhạo sự tự luyến của mình.

Nhưng lại thở dài thương xót.

Quả nhiên, làm nhân vật trong sách.

Dù cho tuyến phụ có lệch khỏi cốt truyện.

Nhưng cuối cùng cũng chẳng tạo ra được gợn sóng nào.

Nam chính mãi mãi sẽ chỉ ở bên nữ chính.

Nhân vật phụ như tôi mãi mãi là phụ.

Tôi một lần nữa cầm hành lý, lại một lần nữa bước lên máy bay.

Buổi sáng sau mưa ở Bắc Kinh, không khí trong lành hiếm thấy.

Tôi nghĩ, cuộc đời này, tôi sẽ như mong muốn ban đầu của Tạ Tân Bắc trong sách.

Sẽ không bao giờ quay lại Bắc Kinh nữa.

*

Mùa hè năm thứ hai, tôi sinh con gái Đoàn Đoàn tại một thành phố nhỏ ở phương Nam.

Không phải là bé trai như trong sách viết.

Có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc tôi rời đi, có nhiều thứ đã lẳng lặng thay đổi.

Gió nổi lên từ nơi đầu ngọn cỏ.

Một người nhỏ bé không quan trọng, không ngờ lại khuấy động toàn bộ cục diện.

Nhưng tôi không hề thất vọng, ngược lại còn thấy vui từ tận đáy lòng.

Là con gái, cho dù sau này anh ấy biết thì cũng sẽ không tranh với tôi.

Còn tôi, chỉ muốn bảo vệ đứa bé đáng yêu và dễ thương này.

Bù đắp cho con tất cả những điều mà tôi đã thiếu trong cả cuộc đời.

“Cô Giang, mau đến đây, Đoàn Đoàn cười rồi này.”

Hộ lý bế bọc tã lót màu hồng nhạt đến bên giường tôi.

Tôi ngước mắt nhìn, thấy Đoàn Đoàn ngủ rất say, nhưng trong giấc mơ vẫn mỉm cười.

“Đoàn Đoàn lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, chưa đầy tháng mà đã nhìn ra nét mỹ nhân rồi.”

Người ta thường nói con gái giống bố, Tạ Tân Bắc đẹp như vậy.

Con gái anh ấy xinh đẹp cũng hợp lý.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn.

Ngực tôi tràn ngập cảm xúc chua xót nhưng ngọt ngào, cuối cùng vẫn bị niềm hạnh phúc lớn lao này thay thế.

*

Khi Đoàn Đoàn được sáu tháng tuổi, lần đầu tiên tôi thấy Tạ Tân Bắc trên tivi.

Nói ra cũng thấy lạ.

Dù Tạ Tân Bắc có kín tiếng, không thích xuất hiện trước truyền thông đến mấy, thì hai năm ấy ở bên anh ấy, tôi cũng cùng anh ấy xuất hiện vài lần tại các buổi tiệc quan trọng.

Tần suất xuất hiện của anh ấy dù thấp đến khó tin nhưng cũng không thể hoàn toàn mất hút khỏi mạng.

Thế nhưng, từ lúc tôi rời Bắc Kinh đến khi Đoàn Đoàn được nửa tuổi, suốt hơn một năm ấy, ba chữ Tạ Tân Bắc dường như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Đến nỗi khi tôi bất chợt nghe tên anh ấy và thấy anh ấy trên TV sau khoảng thời gian dài, tôi mất một lúc lâu mới có thể lấy lại tinh thần.

Anh ấy gầy đi rất nhiều.

Thân hình vốn cao gầy, giờ càng thêm thanh mảnh.

Làn da có chút nhợt nhạt, phảng phất vẻ bệnh tật.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là khí chất của anh ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu trước đây anh ấy chỉ lạnh lùng nghiêm nghị, ít cười nói thì giờ đây, trên gương mặt anh ấy chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo chán chường với thế giới.

Một phóng viên cố gắng phỏng vấn:

“Anh Tạ, triển lãm tranh lưu động của cô Thi vừa kết thúc viên mãn, vậy chuyện vui của hai người có phải đã...”

“Xin lỗi, hôm nay anh Tạ không trả lời bất kỳ câu hỏi riêng tư nào.”

Tạ Tân Bắc không nói một lời, vệ sĩ và trợ lý của anh ấy đã bước lên.

Không khách sáo mà chặn phóng viên lại.

Bỗng nhiên vào lúc này, Tạ Tân Bắc đứng dậy.

Lại trực tiếp rời chỗ một cách thất lễ.

Hình ảnh trực tiếp có chút lộn xộn rồi chuyển cảnh ngay lập tức.

Tôi đứng trước TV, vào khoảnh khắc Tạ Tân Bắc đứng dậy rời đi.

Tôi thấy trong mắt anh ấy là một bóng tối sâu thẳm, trống trải.

Trái tim như bị đánh mạnh, một cảm giác đau đớn không nói thành lời.

Đến khi Đoàn Đoàn tỉnh dậy khóc rống lên, tôi mới thoát khỏi nỗi đau đó.

Bế con gái đang khóc vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt áp sát vào tôi.

Lông mày của nó vừa đen vừa rậm, rất giống Tạ Tân Bắc.

Sống mũi cao cũng khác người thường, rất giống Tạ Tân Bắc.

Nhưng Tạ Tân Bắc không biết đến sự tồn tại của nó.

Có lẽ cả đời này anh ấy cũng sẽ không biết.

Trên đời này có một cô bé nhỏ xíu xinh đẹp như vậy, là con gái của anh ấy.

Là con gái mà Giang Sơ Đường đã sinh cho anh ấy.

*

Khi Đoàn Đoàn mười tháng tuổi, nó đã cai sữa mẹ.

Khi nó được một tuổi rưỡi, tôi có trở về Bắc Kinh một lần.

Người bạn cùng phòng đại học từng mua bữa sáng cho tôi suốt một học kỳ sắp kết hôn.

Cô ấy hy vọng tôi có thể đến dự đám cưới.

Tôi không có cách nào từ chối.

Những năm qua tôi đã chịu đựng rất nhiều ác ý, nhưng cũng có người đối xử tốt với tôi, quan tâm tôi, dù không nhiều nhưng tôi cũng rất trân trọng.

Thật ra lần này trở về, tôi đã âm thầm tìm hiểu tin tức về Tạ Tân Bắc.

Tình trạng của anh ấy có vẻ không ổn, tôi rất lo lắng cho sức khỏe của anh ấy.

Tối đó sau khi kết thúc hôn lễ, người bạn gọi điện thoại tới.

“Nghe nói vị tổ tông ấy sắp kết hôn rồi đấy.”

“Cô dâu là họa sĩ trẻ nổi tiếng mới tổ chức triển lãm lưu diễn ấy.”

“Cảm ơn cậu.”

“Đúng rồi, bạn của cậu hỏi thăm anh ta làm gì vậy?”

“Tớ cũng không rõ, nói chung là thay cậu ấy cảm ơn cậu nhé.”

Cúp máy, tôi mất một lúc lâu không thể lấy lại tinh thần

Đến khi có một giọng nữ ngạc nhiên vang lên sau lưng tôi: “Giang Sơ Đường? Quả nhiên là cô!”

“Tôi đã nói nhìn bóng lưng giống cô mà, quả nhiên!”

“Nhưng cô đã mập hơn trước kia một chút.”

“Ngực cũng to lên rồi!”

“Giận ghê, sao lại giống như càng khiến đàn ông thích hơn thế!”

Người phụ nữ trẻ ăn mặc như một cây thông Noel xinh đẹp hờn dỗi dậm chân.

Đương nhiên là tôi nhận ra.

Đó là một trong những tiểu thư trước đây từng cùng tôi uống trà, buôn chuyện xem Tạ Tân Bắc có lợi hại hay không.

Nhưng tôi không muốn tiếp xúc với người cũ, sau khi lịch sự gật đầu thì xoay người muốn đi

Thế nhưng Diêu Châu Nhi lại chặn tôi lại: “Lâu rồi không gặp cô, dạo này cô đi đâu vậy?”

“Xin lỗi, tôi còn có việc...”

“Giang Sơ Đường, tôi nghe người ta nói...”

Diêu Châu Nhi hoàn toàn không nghe tôi nói, kéo cánh tay tôi không buông.

Cả người ghé sát vào, vẻ mặt hưng phấn mà nhiều chuyện:

“Nghe nói năm đó Tạ Tân Bắc bị tai nạn xe suýt chết, còn cô đã cuỗm tiền của anh ta chạy biệt tích...”

“Có phải thật không?”

“Nếu là thật thì cô trâu bò thật đấy, còn dám về Bắc Kinh!”

*

Toàn thân tôi như bị ngâm trong nước đá lạnh buốt.

Đầu ngón tay run rẩy, tôi nắm chặt cánh tay của Diêu Châu Nhi, móng tay cắm sâu vào thịt cô ấy.

Diêu Châu Nhi đau đến hét lên, đẩy tôi ra, tôi lại hoàn toàn không nghe thấy.

Chỉ mở to mắt, mờ mịt hỏi: “Cô nói ai bị tai nạn suýt chết?”

“Tạ Tân Bắc đấy, cô không biết à? Ôi chao, đúng rồi!”

Diêu Châu Nhi lấy tay bịt miệng lại, “Người nhà họ Tạ lúc đó ra lệnh phong tỏa tin tức, giấu kỹ lắm...”

“Tạ Tân Bắc bị tai nạn lúc nào? Anh ấy bị thương nặng không? Cô nói tôi nghe được không?”

Nhưng Diêu Châu Nhi lại mím chặt môi, không chịu nói gì thêm.

“Tôi chưa nói gì đâu nhé, Giang Sơ Đường, tối nay cô cũng chưa từng gặp tôi, tôi cũng chưa từng gặp cô, biết chưa?”

Nói xong, Diêu Châu Nhi vội vàng rời đi.

Một mình tôi đứng tại chỗ, mất gần mười phút, đầu óc hoàn toàn mơ hồ.

Cho đến khi chuỗi số đã khắc sâu vào tâm trí được bấm gọi, tôi mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.