Chuyện Tình Sơ Đường

Chương 4

Con gái dù có lanh lợi, đáng yêu nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của con cáo già như Tạ Tân Bắc!

Tạ Tân Bắc ôm Đoàn Đoàn quay người đi về phía xe.

“Giang Sơ Đường, em cũng qua đây.”

Tôi chấp nhận số phận đi theo, bước lên xe.

Tạ Tân Bắc lấy khăn ướt ra, cụp mắt nghiêm túc lau tay cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn đã hoàn toàn bị anh ấy thu hút.

“Chú ơi, chú đã kết hôn chưa?”

“Chưa.”

“Có bạn gái chưa?”

“Cũng chưa.”

Đoàn Đoàn lập tức ôm chặt lấy cánh tay của anh: “Chú nhìn mẹ con đi, chú ơi.”

Tạ Tân Bắc ngước mắt lên liếc nhìn tôi một cái: “Ừ, nhìn rồi.”

“Có phải là rất đẹp không?”

“Cũng được.”

Tôi không nhịn được liếc anh ấy một cái, trong lòng thầm nói: Khẩu thị tâm phi.

Ngoài mặt thì thành thật ngoan ngoãn.

Nhưng Đoàn Đoàn lại xẹp miệng, tôi còn không biết nó thích diễn trò như thế.

“Vậy chắc chú cũng cảm thấy Đoàn Đoàn không xinh đẹp rồi.”

Tạ Tân Bắc nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của nó: “Sao lại như vậy chứ, con rất xinh đẹp.”

“Con và mẹ rất giống nhau mà.”

“Đúng là có một chút.”

“Đoàn Đoàn sinh ra đã không có bố rồi, hu hu hu...”

Đoàn Đoàn vừa khóc vừa lén nhìn Tạ Tân Bắc: “Chú ơi, vừa rồi chú lau tay cho con dịu dàng quá, chú có thể làm bố con không?”

Tạ Tân Bắc lấy khăn giấy lau nước mắt cho nó, khẽ thở dài: “Không phải chú không muốn, mà là mẹ con không cần chú.”

Đoàn Đoàn sững sờ.

Tôi cũng ngẩn người.

“Tạ Tân Bắc...”

Anh nhìn về phía tôi: “Dù sao thì anh cũng bình thường.”

... Cái việc này, coi như chết cũng không cho qua được rồi.

*

Sau khi dỗ Đoàn Đoàn ngủ xong, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Tạ Tân Bắc.

Bảo tôi từ bỏ quyền nuôi con là không thể nào.

Bảo tôi giao con gái cho Thi Niệm nuôi dưỡng lại càng không thể.

Nếu nhất định phải chia cắt mẹ con tôi, tôi thà ôm Đoàn Đoàn nhảy xuống con sông trước cửa nhà còn hơn.

Tôi ôm một bụng cô dũng, dáng vẻ anh dũng hy sinh, khí thế hung hăng đi đến phòng khách.

“Tạ Tân Bắc, chúng ta nói chuyện đi.”

Tạ Tân Bắc bệ vệ ngồi trên ghế sofa nhỏ của phòng khách, chân dài hơi bó buộc không duỗi ra được

“Đúng lúc, anh cũng muốn nói chuyện với em.”

Anh tháo kính, đặt lên bàn trà, nhìn về phía tôi: “Giang Sơ Đường.”

“Muốn nói gì thì anh nói trước đi.”

Tôi giả vờ bình tĩnh, rất có khí thế mà ngồi xuống chiếc ghế nai con của Đoàn Đoàn.

“Nói về chuyện khi đó em bỏ rơi anh

“Tôi...”

Tôi nhất thời bị nghẹn, không nói ra được lời nào.

Bảo tôi nói với anh ấy thế nào đây?

Nói rằng chúng tôi đều là nhân vật trong một cuốn sách à?

Nói ra đến bản thân tôi cũng không tin.

“Nếu em không thể đưa ra một lý do hợp lý để thuyết phục anh, Giang Sơ Đường.”

Tạ Tân Bắc nhìn tôi từ trên cao: “Em biết hậu quả đấy.”

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.

Chỉ là, bí mật này nói ra sao mà đáng thương lại hèn mọn.

Nói xong lời cuối cùng, tôi không nhịn được mà khóc lên:

“Tạ Tân Bắc, người ta nói một ngày vợ chồng, trăm ngày nghĩa tình, em đã ngủ với anh lâu như vậy, còn sinh cho anh một đứa con, vậy mà anh lại đưa em vào bệnh viện tâm thần, để em chết trong đó…”

Tạ Tân Bắc nhíu mày: “Cho nên, em chỉ vì một giấc mơ đó thôi sao?”

“Không phải là mơ, mà là sự thật, là tình tiết trong sách! Thật sự sẽ xảy ra!”

“Vậy anh đã cưới Thi Niệm rồi sao?”

“Con trai của em đâu?”

“Một trăm triệu anh đưa em đâu?”

“Đó là vì em đã biết trước cốt truyện nên bỏ chạy rồi, cho nên những chuyện sau đó mới thay đổi.”

Tôi xoa đôi mắt đỏ bừng: “Tóm lại, em mặc kệ những thứ lung tung đó, nếu anh muốn cướp Đoàn Đoàn đi thì anh gϊếŧ em trước đi đã.”

“Trong đầu em đang nghĩ lung tung gì vậy?”

Tạ Tân Bắc đứng dậy, bước đến trước mặt tôi kéo tôi lên: “Giang Sơ Đường.”

“Nhưng cốt truyện chính là phát triển như vậy, có thể giữa chừng có chút khác biệt, nhưng kết cục dù sao cũng sẽ không thay đổi, phải không?”

Tôi càng nghĩ càng tủi thân: “Nam chính không ở bên nữ chính thì còn là nam chính sao?”

Tạ Tân Bắc nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt.

“Vậy tại sao không phải là vì anh thích em, nên từ khoảnh khắc đó, toàn bộ cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi rồi?”

“Nam chính phải ở bên nữ chính, nhưng trong câu chuyện tình cảm này, người phụ nữ được nam chính yêu mới là nữ chính thực sự.”

“Giang Sơ Đường, người anh thích là ai, ở bên nhau hai năm, em không cảm nhận được sao?”

*

Tôi không có cách nào thuyết phục mình tin rằng, người Tạ Tân Bắc thích là tôi.

Khoảng cách về thân phận giữa chúng tôi quả thật như là mây với đất.

Tạ Tân Bắc dường như cũng hiểu được nỗi lo lắng của tôi.

Nhưng anh chỉ nói một câu.

“Giang Sơ Đường, nếu chúng ta đều đang sống trong một cuốn sách, vậy chúng ta ở trong quyển sách đó ở bên nhau thì có gì không hợp lý?”

Nhưng tôi vẫn nghĩ không thông: “Tạ Tân Bắc, anh nói xem, tác giả điên rồi sao?”

“Em nghĩ nhiều rồi, họ viết như vậy chỉ vì độc giả thích đọc thôi.”

Nhưng sao độc giả lại thích đọc nữ phụ bia đỡ đạn đột kích ngược mối tình đầu bạch nguyệt quang chứ?

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Tạ Tân Bắc nói: “Thi Niệm không phải là mối tình đầu của anh.”

“Trước em, anh chưa từng yêu ai.”

Tôi vừa muốn nói gì đó thì Tạ Tân Bắc bỗng nhiên lại mở miệng: “Cô Giang chắc hẳn có trải nghiệm tình cảm rất phong phú nhỉ?”

Tôi không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh đã sớm điều tra rõ ràng rồi được không, giả vờ cái gì.”

“Vậy sao cô Giang lại cho rằng ở trên giường anh bình thường?”

“Tạ Tân Bắc!”

Tôi không nhịn được mà giậm chân, đưa tay bịt miệng anh ấy lại.

Có thể đừng nhắc lại từ “bình thường” nữa không…

Tôi sắp bị PTSD từ “bình thường” rồi, cứu tôi với!

(*) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.

*

Tối hôm đó khi tiễn Tạ Tân Bắc về khách sạn.

Lúc sắp lên xe, anh lại trực tiếp đè tôi lên thân xe.

“Rõ ràng còn một phòng trống mà.”

“Nhưng không có giường, cũng không có chăn mới.”

Tạ Tân Bắc cúi đầu muốn hôn tôi.

“Ở đây đông người lắm, sẽ bị nhìn thấy…”

“Nói em nhớ anh đi, Đường Đường, nói là mỗi ngày em đều nhớ anh đi.”

Tạ Tân Bắc chẳng bận tâm, nụ hôn ngày càng sâu.

Tôi lắc đầu, không chịu nói, không chịu thừa nhận.

Nào chỉ là mỗi ngày, từng giây từng phút, ngày nhớ đêm mong.

Nhưng tôi không muốn để anh ấy biết.

Anh ấy nói Thi Niệm không phải là mối tình đầu của anh ấy.

Nhưng anh ấy vẫn chưa giải thích cho tôi biết, chuyện hôn ước giữa hai người họ là sao.

Còn có tối hôm đó, vì sao Thi Niệm lại cùng anh đi xe về Nhất Hào Viện.

“Nhưng anh nhớ em, Đường Đường, ngày đêm đều nhớ em.”

Tạ Tân Bắc nhìn tôi thật sâu, lại một lần nữa ôm chặt tôi hôn sâu.

Tôi nghe thấy tiếng gió đêm mang theo những tiếng cười nói, tiếng đùa nghịch của trẻ con.

Nhưng tay tôi không giãy ra được, chỉ có thể nhấc chân đá nhẹ vào bắp chân Tạ Tân Bắc.

Nhắc nhở anh ấy có người đến.

Trong màn đêm sâu thẳm, đôi mắt anh ấy chứa đầy sắc dục và sự dịu dàng.

Tôi chỉ cảm thấy lòng mình nóng lên, tay chân cũng trở nên mềm nhũn.

Giữa khoảng thở dốc, tôi thì thầm gọi tên anh: "Tạ Tân Bắc..."

"Thật ra... Em đã từng trở về Bắc Kinh."

"Anh biết..."

"Anh biết?"

Tạ Tân Bắc đưa tay lên lau vệt nước ở khóe môi tôi: "Chỉ là lúc đó, anh vẫn không biết đó là em."

Tôi càng thêm ngạc nhiên.

"Do di chứng của vụ tai nạn xe, anh đã quên mất một số việc."

Anh nói nhẹ nhàng, nhưng tôi không kìm được nước mắt.

Ban ngày tôi đã thấy vết sẹo trên chân mày của anh.

Qua lâu như vậy, vẫn còn dấu vết nhàn nhạt.

Tôi không dám nghĩ cảnh tượng đó khủng khϊếp đến nhường nào.

"Ngày em trở về, anh mới từ từ hồi phục ký ức."

"Thật ra anh nên đến tìm em và Đoàn Đoàn sớm hơn, nhưng bên Bắc Kinh còn nhiều việc phải xử lý ổn thỏa thì mới có thể để hai mẹ con em yên tâm quay về."

Tạ Tân Bắc cúi xuống hôn nhẹ lên nước mắt tôi: "Về Bắc Kinh với anh đi, chúng ta kết hôn nhé, Đường Đường."

*

Trước khi quay lại Bắc Kinh có nhiều việc vụn vặt phải lo, vậy nên bị trì hoãn hai ba ngày.

Nhưng chỉ hai ba ngày thôi, Tạ Tân Bắc cũng không nhịn được.

Anh lập tức mua một chiếc giường và các vật dụng cần thiết.

Sau đó chuyển từ khách sạn đến căn nhà nhỏ của tôi và Đoàn Đoàn.

Nhưng ai ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn

Nhà có "khách", còn là bố của mình.

Đoàn Đoàn quá hào hứng, đến mười một giờ tối vẫn không chịu ngủ.

Tạ Tân Bắc và con bé mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn phải đầu hàng.

Tôi nhìn thấy cũng mềm lòng, bèn ôm Đoàn Đoàn lên: "Về phòng ngủ thôi nào."

"Con muốn ngủ với bố."

Tôi nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, nhẹ nhàng dỗ dành bên tai:

"Chẳng phải con muốn có em trai em gái sao? Bố mẹ phải ngủ cùng nhau thì mới có em bé được."

Đoàn Đoàn lập tức ôm chặt cổ tôi: "Mẹ, con đi ngủ đây."

Lúc đến cửa, Đoàn Đoàn lại quay đầu nhìn về phía Tạ Tân Bắc.

Tôi thầm nghĩ không ổn, đang muốn đưa tay bịt miệng con bé.

Nhưng Đoàn Đoàn đã làm động tác tay cố lên: "Bố cố lên, ngày mai Đoàn Đoàn muốn có em trai!"

*

Tôi nhìn chiếc váy ngủ bị xé rách trên mặt thảm bên cạnh giường.

Không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh ấy: "Anh có tật xấu gì vậy, lại xé váy của người ta."

"Đường Đường, em mập lên rồi."

Một câu của Tạ Tân Bắc đã thành công đánh lạc hướng tôi.

Thực ra sau khi sinh Đoàn Đoàn, tôi đã có chút lo ấu về vóc dáng.

Sau khi cai sữa, tôi bắt đầu tập thể dục.

Giờ cân nặng đã gần trở lại như trước khi mang thai.

Nhưng Tạ Tân Bắc lại nói tôi mập...

Tôi vô thức đáp: "Vậy ngày mai em bắt đầu giảm cân."

"Không được giảm."

Tạ Tân Bắc kéo tôi vào lòng, ánh mắt nhìn xuống ngực tôi: "Như bây giờ, cực kỳ tốt."

"Nhưng anh nói em mập..."

"Là vì trước đây em quá gầy."

"Không gầy thì nhiều bộ đồ không vừa nữa, đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất em vẫn phải có chứ.”

Tạ Tân Bắc bỗng dịu dàng hôn lên trán tôi: "Sau này anh sẽ không để em như vậy nữa."

"Tạ Tân Bắc, hai năm ở bên anh, em không cảm thấy uất ức đâu, thật đó."

"Anh rất tốt, rất tốt với em."

"Tốt đến mức em cũng không kìm được mà động lòng."

"Thật ra ban đầu, em thật sự nghèo đến phát sợ, chỉ nghĩ đến việc lấy tiền để sống tốt hơn một chút."

"Nhưng cuối cùng..."

Tôi nhẹ nhàng tựa vào lòng anh: "Em nhận ra em hoàn toàn không làm được."

"Đường Đường, anh sẽ cho em rất nhiều, rất nhiều tiền."

Tạ Tân Bắc một lần nữa cúi xuống hôn tôi: "Nhưng anh sẽ cho em càng nhiều tình yêu hơn.”

"Còn có Đoàn Đoàn nữa."

"Dĩ nhiên là có nó rồi."

Nói xong, Tạ Tân Bắc bỗng nhiên lại nói: "Đoàn Đoàn uống sữa mẹ phải không?"

"Ừ."

"Chẳng trách."

"Trách cái gì?"

Tạ Tân Bắc ôm tôi chặt hơn: "Hôm đó nhìn em mặc chiếc váy trắng hơi ôm một chút, ở trong xe anh đã thấy rất nhiều người đàn ông quay đầu nhìn em."

"Anh ghen à?"

Tôi không nhịn được mà hỏi.

Anh Tạ từ trước đến ngờ đều là người cẩn thận kín đáo.

Hai năm bên nhau, tôi chưa từng thấy anh mất bình tĩnh hay để lộ cảm xúc.

"Ừ, anh rất ghen."

Tạ Tân Bắc cúi đầu hôn tôi: "Đường Đường, chỉ cho mình anh nhìn thôi."

"Vốn cũng chỉ có anh thôi mà."

"Đoàn Đoàn muốn có em trai rồi."

"Nó luôn muốn mà."

"Vậy em có muốn không?"

"Em... có chút sợ."

"Sợ gì?"

"Sợ cốt truyện lại quay về tình tiết đó."

"Sợ anh bị cốt truyện khống chế, lại lần nữa yêu người khác."

"Không có chuyện đó đâu."

Tôi có thể thấy sự nghiêm túc trong mắt anh ấy.

"Tạ Tân Bắc, em sẵn lòng tin anh."

"Nhưng anh phải hứa với em, nếu ngày đó thực sự đến, đừng để con phải xa mẹ nó."

"Em thực sự, sẽ chết mất."

"Đường Đường, tin anh."

*

Năm thứ mười sau khi cưới.

Một đêm nọ, Tạ Tân Bắc đột nhiên gọi tôi dậy giữa giấc ngủ.

"Tạ Tân Bắc anh làm gì vậy, hơn nửa đêm..."

"Không phải, Đường Đường, sao năm đó em lại bảo người khác rằng, anh bình thường thôi?"

Tôi mệt rã rời, giận dữ đấm giường: "Lẽ nào lại muốn em nói với người ta rằng anh Tạ khi ở trên giường uy phong lẫm liệt vô cùng mạnh mẽ sao?”

"Làm người thì phải thành thật."

Tạ Tân Bắc xoa mặt tôi, lật người đè tôi xuống giường.

"Đoàn Đoàn và em trai nó đều không có ở nhà, Đường Đường, đêm nay em có thể lớn tiếng một chút."

"Không muốn... Em muốn ngủ, Tạ Tân Bắc!"

"Vậy em nhắm mắt ngủ đi."

Bàn tay ấm áp của anh ôm lấy eo tôi, kéo tôi sát vào anh.

Tôi không nhịn được khẽ rên: "Anh thế này làm sao em ngủ được."

"Đường Đường ngoan, chỉ một lần thôi."

"Ha, quả nhiên không thể so với năm đó!"

Nói xong, tôi đã hối hận rồi.

Nhưng hối hận hình như cũng vô ích.

Đêm đó chắc tôi đã rất lớn tiếng, vì sáng hôm sau, người giúp việc đều không dám nhìn tôi.

Hơn nữa tôi phát hiện ra giọng mình đã khản đặc.

Tôi tức giận đến mức tối đó đuổi Tạ Tân Bắc ra ngủ ở thư phòng.

Nhưng sau đó không biết thế nào, tôi lại mơ màng chơi một ván phòng làm việc play với Tạ Tân Bắc.

Cuộc sống thế này đúng là không chịu nổi nữa.

Ngày nào cũng no bụng thì nghĩ đến chuyện dâʍ ɖu͙©.

*

Nhiều năm sau, tôi gặp lại Thi Niệm một lần.

Khi đó cả hai đều đã bạc đầu, cô ấy nhắc lại chuyện cũ, vẫn còn chút oán giận.

"Giang Sơ Đường, năm đó sau khi Tân Bắc xảy ra tai nạn, rõ ràng mọi chuyện có thể trở lại đúng quỹ đạo, rõ ràng tôi mới là nữ chính của anh ấy."

"Nhưng tại sao, anh ấy quên cô nhưng vẫn không yêu tôi."

Tôi không biết phải trả lời thế nào, quay lại nhìn Tạ Tân Bắc ở cách đó không xa.

Anh ấy vẫn cao lớn, điển trai, dù đã đến tuổi này nhưng vẫn sẽ khiến tôi động lòng

"Cô chẳng phải đã tìm được nam chính của mình rồi sao?"

Thi Niệm khẽ thở dài, cũng nhìn về phía Tạ Tân Bắc: "Dù sao cũng vẫn còn có chút tiếc nuối."

Tôi không nói để ý đến việc cô ấy đã lớn tuổi mà còn già mồm nữa, đi về phía Tạ Tân Bắc.

Anh ấy đón tôi, nắm tay tôi

Cháu trai, cháu gái của chúng tôi đang chơi với một đôi búp bê tinh xảo.

Chúng đột nhiên phát hiện ở đáy búp bê có khắc chữ.

Giọng ngây thơ đọc to lên.

"Đường Đường rất thích Tạ Tân Bắc."

"Tạ Tân Bắc yêu Giang Sơ Đường."

"Wow, là tên của ông bà nội!"

Tôi và Tạ Tân Bắc nhìn nhau cười.

Đời này, điều may mắn nhất là, kết cục của câu chuyện đúng như tôi và Tạ Tân Bắc mong muốn.

Chúng tôi cuối cùng vẫn đạt được sự viên mãn.

— HẾT —