Mất Khứu Giác

Chương 12

Bùi Thọ An đang trên đường trở lại kí túc xá, hôm nay cậu đã hứa sẽ nấu bữa trưa cho Trà Ninh. Bùi Thọ An thấy dường như hắn không bao giờ đi ra ngoài, lúc nào cũng ru rú trong phòng với chiếc máy tính. Đôi lúc Bùi Thọ An sang xem đều thấy Trà Ninh đang bận bịu làm việc, lúc ấy cậu chỉ có thể nhắc hắn ngủ sớm giữ sức mà thôi.

Khoảng ba ngày nữa sẽ đến ngày Trần Văn đi phẫu thuật loại bỏ dấu cắn, có lẽ trong thời gian này cậu phải ở nhiều cùng anh. Chiều nay Trần Văn sẽ đến, Trà Ninh cùng anh có quen biết, nhưng Bùi Thọ An ngờ ngợ ra rằng quan hệ hai người không tốt lắm, mong rằng họ sớm hoà hợp cùng nhau.

Mở cửa phòng, Bùi Thọ An thấy Trà Ninh đang đứng dựa vào tường nhìn ra ban công nói chuyện cùng ai đó.

"Được rồi, mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo chiều hướng tốt." Trà Ninh nói tiếp: "Trà Vinh Tuyên dạo này có động tĩnh gì không?"

Dường như nghe được câu trả lời ưng ý, Trà Ninh khoé môi dương lên một chút rồi cúp điện thoại. Quay đầu lại đi vào phòng, Trà Ninh thấy Bùi Thọ An đứng ở cửa, khoé môi hắn vừa nhếch lên một chút ngay lập tức mím chặt. Trà Ninh cũng không thèm nói "mừng cậu đã về" như mọi khi. Hắn lầm lì ngồi trên ghế sofa tiếp tục làm việc.

Bùi Thọ An nhìn thấy cảnh này thì hơi lúng túng, hình như Trà Ninh đang giận cậu, cậu đã làm gì sai sao? Bùi Thọ An ngượng ngùng mở miệng chào hỏi hắn:

"Ừm, Trà Ninh, tớ đã về rồi đây."

Nghe cậu nói, hắn cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái mà qua loa đáp: "Ừ."

Bùi Thọ An bồn chồn, cậu bước đến sofa ngồi đối diện hắn, ái ngại nhìn Trà Ninh: "Cậu giận tớ à, tớ đã làm cậu giận sao?"

"Ồ, sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Tại cậu dạo này khá...ừm, lạnh nhạt với tớ"

"Cậu nghĩ nhiều, tôi dạo này hơi bận thôi" Nói rồi hắn cầm đồ đi thẳng vài phòng.

Dù mọi khi, Bùi Thọ An được nhận xét là khá đần, nhưng hôm nay cậu thấy mình rất thông minh, vì cậu nhận ra Trà Ninh đang giận dù hắn không nói gì.

Cầm điện thoại tìm kiếm, Bùi Thọ An nhập dòng chữ " cách để làm cho một omega hết giận". Cậu vừa nhấp tìm kiếm đã ra vô số kết quả, Bùi Thọ An đọc qua một lượt, đều là văn mẫu dỗ dành người yêu. Nhưng cậu và Trà Ninh chỉ bạn thôi. Bùi Thọ An cố gắng tìm kiếm cách dỗ omega nhiều lần nữa, nhưng kết quả thì lại giống hệt trước, Bùi Thọ An chấp nhận.

Chủ động đi xin lỗi, nhưng chính cậu cũng không biết mình đang làm sai việc gì.

Ôm đối phương và trao nụ hôn ngọt ngào, cái này thì tuyệt đối không được.

Làm nũng, ừm, cái này thì chắc không ổn rồi.

....

Tìm một hồi mà vẫn không ra cái nào ưng ý, bộ không có cách nào dỗ omega với tư cách bạn bè sao?

Bùi Thọ An nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ ăn trưa, cậu đứng dậy vào bếp chuẩn bị đồ ăn, chỉ mong chỗ thức ăn theo khẩu vị Trà Ninh này sẽ khiến cậu ấy nguôi giận.

Đứng trong phòng bếp nấu ăn, cậu chợt nhớ ra một câu nói: Khi một omega giận dỗi, thì lỗi lầm chính là của bạn.

Cộc cộc, Bùi Thọ An gõ cửa phòng Trà Ninh.

"Trà Ninh, tớ đã nấu xong rồi, cậu ra đây ăn cơm đi."

Trong bữa cơm hai người ăn cùng nhau, ngoại trừ tiếng đũa chạm vào bát cùng tiếng gió ngoài kia, dường như cả cậu và Trà Ninh đều không nói với nhau câu nào, không khí trông ngượng ngùng lạ. Bùi Thọ An trước một bước lên tiếng:

"Cậu thấy thức ăn có ổn không?"

"Ổn." Trà Ninh bật chế độ tiết kiệm câu từ trả lời.

Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, Bùi Thọ An điên cuồng tìm trong đầu cách bắt chuyện, cậu nói tiếp: "Chiều nay Trần Văn sẽ tới đây, có vẻ muốn ở lại qua đêm, cậu thấy sao?"

Trà Ninh nghe được lời này, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại trong chớp mắt, hắn lạnh giọng tiếp lời: "Tùy, cậu thích làm gì thì làm"

"Ok, vậy tớ sẽ bảo cậu ấy." nói đến đây Bùi Thọ An bỗng giật mình, cậu nhớ ra rằng nếu omega trả lời như vậy, chứng tỏ họ đang rất tức giận. Câu trả lời của cậu chỉ làm sự tức giận tăng cao mà thôi. Nhìn gương mặt của Trà Ninh, đúng như cậu nghĩ, bây giờ nó đã đen kịt.

"Haha, thật ra nếu cậu không thích thì tớ sẽ làm theo ý cậu mà."

Trà Ninh vẫn lạnh lùng không lên tiếng, dường như gương mặt xinh đẹp, diễm lệ kia đang hiện lên dòng chữ "tôi cóc quan tâm cậu". Hắn lẳng lặng cầm bát đĩa vào bếp rửa.

Cạch, cửa phòng đột ngột mở ra, một chàng trai bước vào.

"Bùi Thọ An, anh đến ngủ với cậu đây!"

Cậu có chút giật mình, nhìn ra phía cửa, người đến là Trần Văn. Bùi Thọ An có chút cạn lời trước lời nói của anh, cậu nói:

"Cậu đến sớm quá vậy? Lần sau nhớ báo trước cho tớ."

"Biết rồi mà." Trần Văn cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Bùi Thọ An, tay khoác lên vai cậu, cơ thể tựa vào cậu như người không xương, anh nói tiếp: "Tôi đến đây sớm vì quá nhớ cậu mà, thế mà lại phũ phàng như vậy, đồ đàn ông tệ bạc."

Bùi Thọ An: "..."

"Cậu nghiêm chỉnh một chút đi có được không?" Bùi Thọ An nói rồi đẩy đầu Trần Văn ra.

A, phải rồi, Trần Văn và Trà Ninh đều là omega, hỏi cậu ấy có khi lại ra cách, Bùi Thọ An nhanh trí nghĩ. Cậu nhìn thoáng qua Trà Ninh vẫn đang bận bịu xu dọn trong bếp, Bùi Thọ An rút ra điện thoại nhắn với Trần Văn. Nhìn thấy tin nhắn, anh cười khoái trá, cất cao tiếng nói:

"A, Bùi Thọ An, anh đây ở ngay bên cạnh cậu mà phải dùng tin nhắn. Cậu có điều gì muốn nói riêng với anh đây sao?"

Trần Văn lia mắt vào gian bếp, quả nhiên thấy động tác Trà Ninh khựng lại.

Choang, tiếng ly thủy tinh vỡ.

Nghe thấy thế, Bùi Thọ An ngay lập tức chạy vào xem, cậu thấy Trà Ninh đang cúi đầu xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh bằng tay không.

Lách tách, máu nhỏ giọt từ tay Trà Ninh xuống sàn nhà, một vết thương dài mà sâu hoắm.

Quả nhiên vẫn là bị đứt tay, Bùi Thọ An lo lắng nghĩ. Ngay lập tức đi tìm băng gạc nhưng không thấy, cậu dặn hắn mau rửa vết thương rồi nhanh chóng chạy ra cửa hàng mua băng gạc.

Tất cả xong xuôi cũng đã là ba giờ chiều, Bùi Thọ An nhớ ra mình cần phải đi mua đồ ăn cho mấy con mèo hoang kia, hai ngày nữa bắt đầu vào học rồi, cậu lo rằng mình sẽ không có thời gian chăm sóc chúng.

"Meo meo, anh đến cho các em ăn đây." Bùi Thọ An bước vào sau bụi cây. Đập vào mắt cậu là những con mèo được ăn no nê bên cạnh còn có một người đàn ông ngồi đó. Nhìn gương mặt người kia cậu sững sờ:

"Anh Bùi Thanh. Sao anh lại ở đây?"

"Là Bùi Thọ An đấy à, anh thấy mấy con mèo hoang tội nghiệp quá!"

Nhìn người đàn ông trước mặt, tâm tình Bùi Thọ An có chút phức tạp, việc anh cho mèo ăn Bùi Thọ An rất cảm kích, nhưng việc anh từng làm cậu lại rất phản cảm.

Bùi Thanh nói: "Anh biết là em chán ghét anh sau việc nɠɵạı ŧìиɧ hôm ấy." Nói rồi anh ta thở dài não nuột: "Anh cảm thấy có lỗi với Trần Phương Trinh."

Bùi Thọ An nghe nhưng không bình phẩm.

"Thực sự, khi mất đi, anh mới biết Phương Trinh quan trọng với anh như nào. Anh hối hận lắm, anh muốn làm lại tất cả nhưng đã muộn màng." Bùi Thanh ôm mặt nức nở.

Bùi Thanh tâm sự với Bùi Thọ An rất nhiều, đại loại là anh hối hận, anh tồi tệ, anh xứng đáng bị như vậy.

Bùi Thọ An một mực im lặng bỗng mở miệng nói: "Nhưng việc anh nɠɵạı ŧìиɧ dù có ra sao thì vẫn là sai, anh còn cưỡng ép omega khác nữa."

Nói rồi Bùi Thọ An quay lưng bước ra ngoài, vừa bước ra khỏi đường lớn, một chiếc xe tải lao nhanh vào phía cậu.

Bíp, tiếng còi vang lên, con ngươi Bùi Thọ An co rút, cơ thể cậu cứng đờ không di chuyển nổi.

Kít, Bộp.

Đám đông vây quanh nhốn nháo: "Có người ngã xuống rồi, mau gọi xe cứu thương!"