Mất Khứu Giác

Chương 13

Tít tít-----

Y tá: "Mau, đưa người vào phòng cấp cứu!"

Lộc cộc, tiếng giày dép ma sát với mặt đất, tiếng các y bác sĩ nói với y tá, tiếng mở cửa đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu, và tiếng thở dài của người nhà bệnh nhân.

Bùi Thọ An ngồi thụp xuống ghế chờ bệnh viện trước cửa phòng cấp cứu, gục mặt xuống hai bàn tay, cậu thở dài não nuột: "Bây giờ phải làm sao đây..?"

Thời gian quay lại khoảng nửa tiếng trước, khi mà Bùi Thọ An vừa bước chân ra khỏi lùm cây, cậu nhớ rất rõ khi ấy mình đứng rất sát mép đường và đây cũng là làn đường cho người đi bộ. Không hiểu sao, khi Bùi Thọ An vừa bước ra khỏi đó, một chiếc xe như đợi sẵn lao vυ't về phía cậu, cơ thể Bùi Thọ An căng cứng vì sợ hãi, đại não như ngừng hoạt động, khi ấy cậu đã nghĩ "mình sẽ lại chết một lần nữa sao?".

Nhưng điều cậu nghĩ đến đã không xảy ra, vì ngay tức khắc sau Bùi Thanh đã đẩy cậu ra chỗ khác, còn mình thế chỗ Bùi Thọ An. Đến khi cơ thể cậu hoạt động lại bình thường, Bùi Thanh đã nằm sát gầm xe, trên người đâu đâu cũng là máu, Bùi Thanh đã cứu cậu.

"Thọ An, con có làm sao không?" giọng nói đó là của mẹ Bùi Thọ An, ông hớt hải chạy nhanh đến vì lo sợ cho an nguy con trai mình.

Thấy mẹ đến, tinh thần cậu như được an ủi đôi chút: "Con không sao đâu!"

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Bùi Thọ An: "Chuyện là..." Sau khi giải thích mọi chuyện với mẹ, mẹ cậu ngồi xuống im lặng rồi không nói thêm gì. Bùi Thanh đã mang lại cho gia đình cậu vô số rắc rối, nhưng cũng chính hắn lại là người cứu đứa con trai duy nhất là cậu.

Quái lạ, tên Bùi Thanh này tốt tính như vậy từ bao giờ? Mẹ Bùi Thọ An nhíu chặt mày nghĩ.

"Này, Bùi Thọ An!" Trần Văn chạy hớt ha hớt hải đến chỗ cậu, anh đứng trước mặt Bùi Thọ An nhìn ngó khắp cơ thể cậu, thấy không sứt sát gì Trần Văn thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy mẹ cậu bên cạnh, Trần Văn nhẹ nhàng chào hỏi:" Chào bác."

Bùi Thọ An thắc mắc: "Sao cậu lại đến đây, không phải bây giờ cậu nên ở bệnh viện kiểm tra chuẩn bị phẫu thuật hay sao?"

Trần Văn ngồi xuống ghế cạnh cậu, dáng vẻ kiêu căng nói:" Còn hỏi được, nếu không phải nghe tin cậu bị tai nạn thì tôi cóc thèm đến cái nơi này."

"Cảm ơn vì đã lo cho tớ" Cậu cười nhìn Trần Văn.

Trần Văn quay mặt ra chỗ khác:"..." . Ai thèm lo cho cậu chứ.

Sau khi Bùi Thọ An thuật lại một lần nữa mọi chuyện đã xảy ra, lần này lại thêm Trần Văn rơi vào trầm lặng, im lặng một lúc bỗng anh nói: "Tôi vẫn ghét hắn!"

Sau khoảng một lúc nữa, bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Bùi Thọ An nhanh chóng bật dậy đến hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, người trong đó sao rồi?"

Bác sĩ: "Bệnh nhân không sao rồi, anh ta rất may mắn, dù bị xe tông trúng nhưng vết thương không quá nặng, sẽ sớm tỉnh lại thôi. Gia đình không cần lo lắng!"

Nghe được lời này, Bùi Thọ An nhẹ nhõm hẳn, nếu Bùi Thanh có mệnh hệ gì, cậu sẽ sống trong ân hận cả đời mất.

Trong khoảng thời gian này, chỉ có một mình Bùi Thọ An ở lại bệnh viện, mẹ cậu còn rất nhiều việc ở công ty còn Trần Văn bắt buộc phải đến bệnh viện. Thấy cậu thường xuyên không có ở kí túc xá, Trà Ninh nhiều lần nhắn tin gặng hỏi, nhưng cậu đã nói dối, cậu không muốn Trà Ninh lo lắng điều gì.

Chỉ một ngày sau khi nhập viện, Bùi Thanh đã tỉnh lại, Bùi Thọ An được phép vào thăm. Nhìn thấy Bùi Thanh nằm trên giường bệnh, nhưng khí sắc của anh vẫn rất khoẻ mạnh, có vẻ anh không sao. Bùi Thọ An ngồi xuống cạnh giường nói:

"Anh còn đau lắm không?"

"Anh không sao rồi, em hôm ấy có bị sứt sát chỗ nào không?" Bùi Thanh cười cười nói.

"Anh đã chắn xe giúp em, em không bị sao hết" Bùi Thọ An nhìn hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Cảm ơn anh, vì anh đã cứu em"

"Không có gì, chúng ta là người một nhà mà!" Bùi Thanh cụp mắt trông như suy yếu: "Anh ước gì cha mẹ em tha thứ cho anh"

Nghe được lời này, Bùi Thọ An bối rối đến tột độ, cậu rất cảm kích hắn, nhưng việc xảy ra đâu thể thay đổi được gì, có lẽ gia đình cậu chỉ xin giảm nhẹ án cho hắn mà thôi.

Bùi Thọ An: "Người anh cần bù đắp và xin lỗi bây giờ là Trần Văn cùng Trần Phương Trinh, và người có quyền tha thứ cho anh phải là họ. Anh không làm sai chuyện gì với em cả. Có lẽ cha mẹ em chỉ giúp được cho anh một chút vì anh đã cứu con trai họ mà thôi."

Bùi Thanh nhắm mắt lại nói: "Vậy là đủ rồi."

"Vậy em xin phép về đây."

...

"Alo, mọi chuyện thế nào rồi, thằng nhóc đó sẽ giúp mày chứ?" Điện thoại gọi điện tới.

Đầu dây bên kia trả lời: "Không khả quan lắm, tao cứ nghĩ nó đần đần vậy sau vụ việc này chắc chắn sẽ tôn tao lên làm ân nhân cứu mạng nó, thờ phụng tao luôn ấy chứ. Nhưng có lẽ nó vẫn có chút thông minh."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Gã bên kia nôn nóng hỏi.

Bùi Thanh híp mắt nhìn ra cửa sổ đáp: "Mày cứ bình tĩnh xem mọi chuyện diễn ra đã!"

Ba ngày trước, tại quán bar quen thuộc, nơi Bùi Thanh cùng những anh em của hắn hay tụ tập chơi omega.

Trông Bùi Thanh bây giờ vô cùng chật vật, hắn bị nhà Trần chèn ép khắp nơi, hắn nói: "Chúng mày có cách gì giúp tao không?"

"Có thì có đó, nhưng mày phải chịu đau một chút." Một tên có vẻ láu cá trong nhóm trả lời.

Bọn hắn đã quyết định sẽ điều tra hướng đi của Bùi Thọ An, khi biết cậu đang ở đâu, sẽ tạo ra một tình huống bất ngờ gặp mặt. Khi ấy Bùi Thanh sẽ giả vờ làm người tốt, nói những lời như muốn làm lại để đả động đến Bùi Thọ An. Nhóm bạn của Bùi Thanh sẽ tung ra đòn quyết định, họ đã cho một người lạ đóng giả tên say rượu tìm thời cơ lao vào Bùi Thọ An, ngay lúc này Bùi Thanh hãy ra cứu nó.

"Nhưng nếu tao chết thì sao?"

"Mày phải đánh cược, yên tâm, tao sẽ tính toán để mày chịu thương ít nhất."

Bùi Thanh hắn tuyệt đối không thể vào tù được, hắn có thể chịu người đời chỉ trích, sau thời gian họ sẽ quên. Nhưng nếu vào tù, nó sẽ trở thành vết nhơ không bao giờ có thể xoá bỏ.