Mất Khứu Giác

Chương 11:

Bùi Thọ An đang trên đường đi về nhà, cậu có chút đồ cần lấy. Cạch, cậu mở cửa bước vào nhà, đứng trước mặt cậu là lão quản gia, trông gương mặt lão có vẻ rất lo lắng. Nhìn thấy Bùi Thọ An trở về, lão liền chào hỏi:

"Chào mừng cậu chủ về nhà." Nói rồi lão nhập ngừng nói tiếp: "Hôm nay ông bà chủ..."

"Cha mẹ cháu đều ở nhà sao ông?"

"Đúng vậy."

Bùi Thọ An không quá để ý đến thái độ lạ của lão quản gia, cậu bước vào nhà, khi đi qua phòng khách, tại một góc, Bùi Thọ An thấy cha mẹ cậu đang ở đó.

Chát

Tiếng bạt tai vang lên, mẹ cậu đưa tay tát thật mạnh vào gương mặt cha cậu, mẹ nói: "Chị vừa phải thôi, em và cậu ấy không còn quan hệ gì cả!"

Gương mà bị tát đến đỏ ửng của cha dần đen lại, cha gằn giọng nói: "Không có quan hệ gì mà em lại nói chuyện với hắn lâu thế hả? Em đang lừa chị sao?"

"Em và cậu ấy chỉ là tâm sự mà thôi!" Mẹ cậu lên tiếng giải thích.

Cha Bùi Thọ An gào lên: "Em tâm sự với người yêu cũ, hai người thì nói được cái gì cơ chứ?"

Có vẻ như mẹ Bùi Thọ An không thể chịu đựng được nữa, nước mắt trong suốt nhỏ giọt lướt qua làn da màu đồng khoẻ khoắn: "Sao chị không nghĩ lại, tại sao em và cậu ấy lại trở thành người yêu cũ?"

Nghe được lời này của mẹ, cha cậu bàng hoàng, bờ vai có chút run run. Mẹ cậu nói tiếp: "Em chưa từng có quyền quyết định việc gì, kể cả việc mang thai Thọ An..."

Nói rồi mẹ cậu quay đi mất, vừa bước được vài bước, mẹ sững sờ khi nhìn thấy Bùi Thọ An đang đứng như trời trồng giữa phòng khách.

"Con đã nghe... được bao nhiêu rồi..?"

Bùi Thọ An có chút ngượng ngùng, cậu không biết bây giờ mình phải xử lí như thế nào nữa. Cậu không phải Bùi Thọ An của thế giới này, họ cũng không phải cha mẹ của cậu.

"Con..mới vừa về thôi, con lên phòng đây!" Nói rồi cậu chạy như bay lên cầu thang về hướng phòng mình.

Vừa về phòng, Bùi Thọ An úp mặt vào ga giường mềm mại, tâm trạng có chút chùng xuống. Cậu không phải con trai họ, nhưng trong thời gian này cận vẫn luôn cố gắng tiếp nhận họ là cha mẹ của mình. Không biết Bùi Thọ An kia khi nghe được việc mình sinh ra chỉ là sự ép buộc của cha, thì cậu ấy sẽ như thế nào? Một người dưng như cậu còn thấy buồn, thì Bùi Thọ An kia chắc chắn sẽ rất đau đớn.

Nhìn căn phòng rộng lớn, những vật dụng hàng ngày, tất cả những thứ có ở trong phòng này đều là của Bùi Thọ An kia, không phải của cậu. Bùi Thọ An dâng lên một niềm chán ghét, cậu chán ghét chính bản thân mình. Bùi Thọ An đột nhiên cảm thấy mình chỉ là một kẻ giả mạo, một kẻ đang sống trên cuộc đời của người khác.

Cầm tấm thẻ sinh viên trên tay, đây cũng là của người khác. Từ khi đến thế giới này, Bùi Thọ An vẫn luôn cố gắng tránh sử dụng đồ của Bùi Thọ An kia nhất có thể.

Cậu vốn chỉ là kẻ giả mạo.

Lăn lộn trên giường một lúc, những suy nghĩ viển vông về tương lai, những hồi tưởng khoá khứ lại chạy quanh khối óc cậu.

Thôi, mình là thay Bùi Thọ An sống tiếp, cậu ấy nhờ, mình không cướp.

Có lẽ kiếp truớc cha mẹ Bùi Thọ An quá tốt, họ yêu thương nhau như yêu chính mình có khi hơn thế, cậu đã quen với việc vợ chồng đối xử tốt và chung thủy với nhau. Liên tục chứng kiến hai cảnh nɠɵạı ŧìиɧ cùng cướp tình, cậu có chút sợ hãi trước tình yêu. Ý nghĩ sau này sẽ có thật nhiều bạn gái dễ thương của Bùi Thọ An dần lung lay.

Cầm thẻ sinh viên rồi chuẩn bị ra khỏi nhà, Bùi Thọ An nhìn người cha đang tức giận ngồi trên ghế, và một người mẹ nhìn về phía cậu đầy lo lắng. Bùi Thọ An chào họ rồi bước ra khỏi nhà.

Hai mươi năm trước.

"Ta đã nói rồi, con phải mau cắt đứt với nó đi, thằng bé đó cũng không phải loại người tốt. Nó chỉ ngấp nghé tài sản gia đình mình mà thôi." Lão già nhíu chặt lông mày, thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Một omega như con, lấy một beta, cuộc sống sau này của con sẽ như thế nào, con có biết không?"

"Vâng, con biết." Nam omega cúi gằn mặt xuống đất, người đó là mẹ Bùi Thọ An thời trẻ. "Nhưng con và cậu ấy đâu thể nói chia tay là chia tay chứ"

Lão già quay lại nhìn nam omega kia đầy thất vọng, lão nói: "Con nhóc họ Bùi kia nó thích con, theo đuổi con lâu như vậy, con không động lòng sao?"

"Con...con.."

"Chị ta chính là muốn chen chân vào tình cảm của bọn con, chị ta là người xấu." Nam omega ấp úng nói.

"Không nhờ có nó, gia đình ta có khi đã xuống dốc. Đừng chấp mê bất ngộ nữa!"

Năm xưa, mẹ cậu và một beta từng có một đoạn tình cảm với nhau, mẹ Bùi Thọ An là tình yêu tuổi trẻ nhiệt huyết không danh lợi, nhưng beta kia thì ngược lại, hắn là một con người đầy tham vọng. Bỗng lúc này một nữ alpha chen vào, đó là cha Bùi Thọ An, chị ta theo đuổi mẹ cậu khi chỉ nhìn thấy mẹ lần đầu tiên, khi biết mẹ đã có người yêu, cha cậu vẫn tấn công theo đuổi.

Cha Bùi Thọ An thấy mãi không thể chia cắt tình yêu của hai người, cha đã đặt bẫy dẫn dụ beta kia, khiến hắn phải lộ ra bản chất thâm độc và tham lam.

Thực ra, mẹ Bùi Thọ An từ lâu đã nhận ra dã tâm của tên beta kia mà dần mất đi tình cảm với hắn. Dưới thế tấn công mãnh liệt cùng tình yêu nồng cháy của cha cậu, có lẽ mẹ đã phải lòng cha. Nhưng mẹ lại là một người kiêu ngạo, tuổi trẻ đầy lòng tự trọng, mẹ không thể chấp nhận tình yêu từ một kẻ thích chen chân vào tình cảm người khác. Cha đã ép cưới mẹ, điều ấy chỉ làm cho ý nghĩ phản nghịch của mẹ dâng cao lên mà thôi.

Sau ngần ấy năm ở bên nhau, mẹ đã yêu cha, nhưng cha chưa từng nhận ra điều đó, luôn đinh ninh rằng mẹ cậu không quên được tình cũ. Vụ cãi nhau hôm nay, mẹ giận vì cha không tin tình cảm của mẹ, cha giận vì nghĩ mẹ niệm tình cũ. Việc mẹ Bùi Thọ An nói chuyện với beta kia vì gã bắt chuyện trước, theo phép mẹ chỉ đáp lại.

Nhìn thấy cảnh ấy, cha cậu không nghe mẹ giải thích, giận dỗi cãi nhau rồi thành cục diện như hiện tại.