Mất Khứu Giác

Chương 8

Buổi tối hôm ấy, Bùi Thọ An đang trong bếp làm bữa tối cho hai người, cốt là để dỗ dành Trà Ninh đang tức giận. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, nhấc máy, đó là mẹ cậu gọi, Bùi Thọ An nhấn nghe, một giọng nam dịu dàng truyền ra:

"Thọ An, mai con có thể về nhà không, ở nhà xảy ra chút chuyện. Mai về nhà đi cùng mẹ đi xin lỗi người ta."

Bùi Thọ An thắc mắc: "Có việc gì phải xin lỗi ạ?"

Giọng nam bên kia thở dài: "Chuyện là..."

Bùi Thọ An có một người anh họ là alpha tên Bùi Thanh, anh ấy đã kết hôn với một omega môn đăng hộ đối của Trần gia tên Trần Phương Trinh. Nếu để đánh giá, gương mặt Bùi Thanh khá đẹp, là kiểu mẫu rất được ưa chuộng của giới omega, thêm vào đó là khả năng ăn nói khiến không biết bao nhiêu omega từng đổ gục trước hắn.

Trước khi kết hôn với Trần Phương Trinh, Bùi Thanh có rất nhiều tình nhân bên người, và sau khi kết hôn với Trần Phương Trinh, hắn vẫn giữ thói xấu ấy, thường xuyên lấy tiền đi bao omega. Trần Phương Trinh rất nhiều lần đến bắt gian, nhưng hết lần này đến lần khác, Bùi Thanh vẫn chứng nào tật nấy. Tại sao không li hôn với hắn, vì Trần Phương Trinh rất yêu Bùi Thanh.

Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó, và tình yêu cũng vậy. Trong lúc cùng Trần Phương Trinh làʍ t̠ìиɦ, Bùi Thanh đã lỡ gọi tên mấy người bạn gái, bạn trai cũ của hắn, chê người vợ hiện tại của mình. Trong lúc tức giận, Trần Phương Trinh đã nắm dươиɠ ѵậŧ đang hứng tình của Bùi Thanh và bẻ gãy nó. Cạch, tiếng gãy đầy đau đớn, và có vẻ như không thể chữa khỏi được.

Rõ ràng, trong việc này Trần Phương Trinh cũng có lỗi, nhưng Bùi gia đã chán ghét Bùi Thanh từ lâu, bởi hắn làm mất mặt Bùi gia rất nhiều lần. Và cũng còn một lí do đáng giận hơn thế nữa , Bùi Thanh trong một lần đi quán hát, hắn đã nhìn trúng một omega rất đẹp, rượu xông lên não, Bùi Thanh mất khả năng suy nghĩ, hắn xông đến lao vào nam omega lạ mặt kia, cưỡng ép đánh dấu cậu ấy. Omega kia vũng vẫy, thậm chí muốn dùng chai rượu đập chết Bùi Thanh nhưng không thành, sức omega sao so được với alpha.

Trùng hợp thay, omega bị cưỡng ép đánh dấu ấy lại là người của Trần gia, hai omega của họ mình phải chịu đau đớn như vậy, có gia đình nào mà chịu nổi. Nó như một cú tát mạnh đánh vào mặt Trần gia. Lần này, cả nhà Bùi Thọ An phải cùng nhau đến xin lỗi.

Bùi Thọ An nghe kể mà đầu đau nhức, cậu không ngờ gia đình họ hàng nhà mình lại có một kẻ khốn nạn đến vậy, cậu nói: "Vâng, mai con sẽ về."

Nấu xong, Bùi Thọ An bưng đồ ăn ra bàn, gọi Trà Ninh: "Trà Ninh, cậu ra ăn cơm đi."

Cạch

Tiếng cửa mở, Trà Ninh bước ra khỏi phòng, nhìn một bàn đầy đồ ăn còn nghi ngút khói, Trà Ninh bất ngờ, tất cả đều là món hợp khẩu vị của hắn:

"Tại sao cậu lại biết được món tôi thích?"

Bùi Thọ An cười tự hào: "Mấy bữa nay tớ vẫn luôn chú ý tới cậu đấy."

Trà Ninh giật mình, hắn mím môi im lặng, tai dần nổi lên ửng đỏ. Nhìn Trà Ninh ăn ngon miệng, Bùi Thọ An nhất thời cảm thấy mình như đang chăm con vậy. Bỗng Bùi Thọ An hỏi:

"Trà Ninh, cậu có biết về gia đình Trần không?"

Trà Ninh có chút suy tư rồi nói: "Biết một chút"

"Cậu có thể kể cho tớ nghe không?"

Gia đình Trần có hai người con, một người con trai lớn alpha là Trần Hoài Đức, và một con gái nhỏ omega là Trần Hoài Linh. Đứa con gái từ nhỏ đã mắc bệnh rối loạn tuyến thể, là một loại bệnh gây ra sự đau đớn ở tuyến thể, nó gây cản trở rất nhiều cho người mắc nó như là không kiểm soát được tin tức tố,...

Bùi Thọ An nghe xong thì nhớ ra, cậu lẩm bẩm: "Hoá ra cô bé omega hôm ấy là người Trần gia"

"Omega nào?" Trà Ninh đột ngột hỏi.

Bùi Thọ An bối rối: "Hả, là người mà tớ gặp hôm trước, cô bé là Trần Hoài Linh."

"Trà Ninh, mai tớ có việc phải về nhà rồi, cậu nhớ phải ăn uống đầy đủ bà tự chăm sóc mình đấy."

Tâm trạng Trà Ninh vừa tốt lên lại trầm xuống, hắn cảm thấy cảm xúc mấy hôm nay của mình rất thất thường, mà nguyên nhân chính là Bùi Thọ An. Cậu nói tiếp:

"Nếu cần, cậu có thể thoải mái vào phòng tớ lấy quần áo nha."

Trà Ninh quay đầu đi không thèm nhìn cậu: "Hừ!"

Sáng hôm sau, khi Bùi Thọ An đã trở về nhà.

"Cha mẹ, con về rồi đây."

Cha Bùi Thọ An: "Ừ, chuẩn bị đi thôi!"

Nhìn căn nhà to lớn trước mặt, đây là Trần gia sao? Một ông lão già bước ra, dù đã già nhưng khí chất trên người ông rất mạnh mẽ, đủ thấy là người tầng cao nhiều năm mới tôi luyện ra được.

Nhìn xung quanh cậu thấy hai anh em Trần gia, Trần Hoài Linh vừa nhìn thấy cậu đã vẫy tay chào cậu.

Ông lão già nua lên tiếng: "Bùi gia đến rồi à, Bùi Thanh đâu?"

Cha cậu lôi một người đàn ông mặt mũi bầm dập, đẩy anh ta lên. Nhìn người đàn ông, Bùi Thọ An chỉ thấy hoảng.

Cậu chú ý đến một ánh mắt nhìn Bùi Thanh đầy thù hận, nhìn về phía ánh mắt đó, Bùi Thọ An thấy một bạn nam xinh đẹp dáng người nhỏ nhắn, những đôi mắt lại đỏ bừng uất hận. Người đó là Trần Văn, người bị Bùi Thanh cưỡng ép đánh dấu.

Cha cậu nói: "Sự việc xảy ra hôm đó, chúng tôi vô cùng tiếc nuối. Bùi gia xin đền bù Trần gia bất động sản và một số thứ khác."

Lão già nhăn mày lại, đập gậy chống xuống đất:" Bùi gia nghĩ Trần gia chúng tôi thiếu những cái đó sao?"

"Các người nghĩ một omega sẽ ra sao sau khi bị đánh dấu, sẽ ra sao nếu cưỡng ép xoá dấu cắn."

Việc xoá đánh dấu trên người omega quả thật là một điều rất khó khăn, chưa kể nếu xoá không sạch được sẽ gây ra hậu quả rất đáng gờm. Xoá dấu cắn rất đau đớn đôi khi omega không thể nào chịu đựng được.

Bùi Thọ An: Lần này Bùi gia đền ốm.

Bỗng lúc này, Trần Hoài Linh lên tiếng: "Anh Bùi Thọ An thơm lắm, mùi hương trên người anh ấy làm cháu rất thoải mái."

"Lần trước, ôm anh Bùi Thọ An, bệnh tình của cháu đã ổn định hơn đó ông ơi"

Lãi già nhìn đứa cháu: "Thật sao?"

Trần Hoài Linh kiên định gật đầu.

"Trần Văn, cháu đến gần Bùi Thọ An thử xem."

Trần Văn nghe vậy cắn chặt răng, anh vẫn còn rất đau đớn sau việc hôm đó. Việc cố gắng tiếp xúc gần gũi với người khác thật sự làm anh không chấp nhận được.

Lão già tiếp tục nói: "Có thể sẽ giúp ích cho cháu đấy."

Trần Văn nắm chặt tay, bước từng bước đến gần Bùi Thọ An, một mùi hương lại thoảng qua mũi hắn. Đến gần Bùi Thọ An hơn chút nữa, mùi hương trên người cậu càng nồng, dường như cái mùi hương ấy đang làm dịu đi sự khó chịu nơi tuyến thể của anh.

Gương mặt Trần Văn dần dịu lại, có vẻ như mùi hương trên người cậu thực sự có tác dụng, Bùi Thọ An thở phảo nhẹ nhõm.

Trần Văn nói với lão già: "Quả thực...có tác dụng."

Cha mẹ cậu thở phào một hơi, có vẻ như chuyện này sẽ làm dịu Trần gia một chút.

Cha cậu nói: "Bùi Thọ An, con có thể giúp đỡ Trần Văn được không?"

"Được ạ."

Cha cậu quay ra nói với lão già: "Chuyện bồi thường chúng tôi sẽ làm cho thật thoả đáng, Bùi Thọ An sẽ giúp đỡ thêm."

Lão già Trần gia nhìn cậu một lúc rồi nói: "Vậy, các người cứ chuẩn bị đi"

Trần Hoài Linh chạy đến chỗ Bùi Thọ An, ôm chặt lấy cậu: " Anh cho em ngửi nữa."

Bùi Thọ An cười cười xoa đầu em: "Được."

Bây giờ cậu chính thức thành người giúp chữa bệnh cho Trần Hoài Linh và Trần Văn.