Mất Khứu Giác

Chương 7

Cầm túi đồ đặt lên bàn, Trà Ninh nói với Bùi Thọ An: "Cậu ngồi xuống đây đi!"

"Ừ." Bùi Thọ An ngồi xuống ghế đối diện Trà Ninh.

Hắn bối rồi nhìn cậu mở miệng nói: "Thực ra tớ có việc muốn nhờ cậu."

"Cậu cứ nói đi, nếu giúp được tớ sẽ giúp."

Trà Ninh cười cười, ánh mắt xinh đẹp nhìn cậu: "Mùi hương trên người cậu, làm tôi rất thoải mái."

"Tôi muốn, cậu có thể cho tớ mượn quần áo của cậu, hay là...cho tôi ở gần cậu...Khi ngửi mùi hương ấy tâm trạng hay cơ thể của tôi sẽ tốt hơn nhiều."

Bùi Thọ An vẻ mặt đã hiểu: "Ra là vậy, mọi người hay bảo mùi hương trên người tớ rất thoải mái"

Nhiều người sao? Trà Ninh hơi khó chịu nghĩ.

"Chuyện này là chuyện nhỏ thôi, tớ giúp được cậu mà."

Không ngờ mùi hương trên người mình lại có tác dụng đối với những người ở đây như vậy. Bỗng chốc Bùi Thọ An có chút tự hào.

Nghe lời này, gương mặt xinh đẹp của Trà Ninh ý cười đến rực rỡ: "Cảm ơn cậu!"

"Không có gì đâu, à chờ chút." Bùi Thọ An nhanh chóng đứng dậy rồi đi về phòng, mở tủ quần áo lấy mấy chiếc áo mà cậu mặc nhiều mang đi.

Cầm áo của cậu trên tay, Trà Ninh vùi mặt vào ngửi. Ừm, quả thật rất thoải mái.

Tinh

Tiếng điện thoại của cậu vang lên, cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, thì ra là của Vân Dã:

"Thọ An, chút nữa tôi sẽ có trận bóng rổ, cậu đi cổ vũ tớ được không?"

Bùi Thọ An ngẫm nghĩ, chút nữa cậu cũng rảnh không có việc gì làm, cậu trả lời: "Được, tớ sẽ đến ngay đây."

"Tôi chờ cậu, đến nhanh lên!" Vân Dã còn gửi thêm một icon cún con chờ mong.

Nhìn thấy nó, Bùi Thọ An cũng phải bật cười, cậu thấy Vân Dã dáng người to lớn nhưng cũng rất đáng yêu. Tạm biệt Trà Ninh, cậu chạy đến sân bóng .

"Tớ đến rồi đây!" Bùi Thọ An nhìn thấy bóng dáng Vân Dã, chạy nhanh về phía hắn.

Vân Dã nghe tiếng cậu, gương mặt lập tức tươi cười, lao về phía Bùi Thọ An ôm chặt lấy cậu: "Cậu đến rồi, đi với tôi." Nói rồi Vân Dã nắm cổ tay Bùi Thọ An kéo cậu đến chỗ đám bạn.

Vân Dã giới thiệu cậu với đám con trai mặc đồ thể thao trước mặt: "Đây là Bùi Thọ An, bạn của tôi."

Đám con trai nhao nhao giới thiệu, một bạn nam đi đến bên người Bùi Thọ An khoác tay lên vai cậu: "Hôm nay cậu đến cổ vũ bọn tôi à?"

Vân Dã nhìn bạn nam kia: "Cậu ấy đến cổ vũ một mình tôi thôi."

Bạn nam khoác vai Bùi Thọ An cười hì hì, quay ra định nói với cậu vài câu, bạn nam bỗng chú ý tới một hương thơm lạ thoang thoảng trên người Bùi Thọ An: "Này, sao cậu thơm quá vậy?" Nói rồi còn muốn ngửi thêm chút nữa.

Bùi Thọ An cười gượng, hình như cậu có chút quen với tình hình hiện tại.

Chưa kịp để bạn nam kia đặt gần mặt về phía cậu , gương mặt bạn nam kia đã bị một bàn tay to túm lại đẩy ra ngoài, đấy là tay Vân Dã:

"Cậu làm Thọ An sợ rồi đấy." Vân Dã nói với bạn nam.

"Thọ An chỉ cho một mình tôi ngửi thôi."

Tớ cho phép cậu hồi nào, tớ nhớ mình chỉ cho Trà Ninh ngửi được thôi. Bùi Thọ An cạn lời nghĩ.

Trận đấu bắt đầu,Bùi Thọ An ngồi chỗ Vân Dã chỉ sẵn, nhìn hắn toả sáng trên sân bóng, Bùi Thọ An nhất thời thấy hâm mộ. Vân Dã trên sân đấu rất nghiêm túc, dáng người cao lớn và làn da rám nắng, mồ hôi nóng rực chảy qua từng tấc da thịt như cháy bỏng. Trông hắn phát sáng như lửa cháy dưới ánh nắng mặt trời vậy.

"Thắng rồi..."

"Hoan hô--"

Trận đấu cuối cùng đã kết thúc, đương nhiên kết quả đã được định trước, đội của Vân Dã đã thắng vì có Vân Dã làm linh hồn.

Vân Dã chạy xuống khỏi sân bóng, lao đến phía Bùi Thọ An, đứng trước mặt cậu. Thấy Vân Dã đến phía cậu, những người yêu thích hắn cũng nhao nhao bao quanh hắn...và cậu.

"Vân Dã, nước của cậu này."

"Vân Dã, khăn lông...."

Và có vẻ như Vân Dã không hề để ý đến bọn họ, hắn chỉ đứng im, đứng yên nhìn Bùi Thọ An.

Sao cậu ta lại nhìn mình vậy? Bùi Thọ An thắc mắc.

Hắn vẫn im lặng đến khi Bùi Thọ An bị người khác va đập vào người. Hắn lập tức kéo cậu ra chỗ khác và cảnh cáo những người khác không được đi theo. Đến một góc sân trường vắng, Vân Dã đứng yên nhìn cậu.

Bùi Thọ An:?

"Cậu có gì muốn nói với tớ à?"

Vân Dã không nói gì, nhưng cậu ánh mắt lại nhìn chằm chằm chiếc khăn bông Bùi Thọ An đang mang.

Bùi Thọ An có chút bối rối: "Cậu muốn chiếc khăn này à?"

Thấy cậu bối rồi nhìn hắn, Vân Dã không làm khó cậu nữa mà nói: "Ừ, nhưng cậu phải tự tay lau cho tôi!"

Cầm khăn lông đặt lên đầu hắn, màu lông trắng che khuất đi gương mặt đẹp kia. Bùi Thọ An vì qua vò lại khăn lông trên người hắn, thấy ổn thì cậu mới buông ra.

Vân Dã nhìn cậu cười: "Cảm ơn cậu nha."

Vì đứng gần nhau, Vân Dã đã ngửi thấy hương thơm đặc trưng trên người cậu hoà cùng...một mùi của omega khác. Ngửi thấy mùi hương này, Vân Dã thực khó chịu, hắn hỏi Bùi Thọ An:

"Mùi omega trên người cậu là ở đâu? "

Cái mùi hương hoa tử đinh hương, cái mùi hương thơm làm người mê muội ấy nhưng hôm nay vào mũi hắn chỉ cảm thấy ghê tởm và chán ghét. Tin tức tố không tự chủ toả ra bao quanh lấy Bùi Thọ An, xua đuổi đi cái mùi omega bám trên người cậu.

Bùi Thọ An giật mình, cậu có chút lo lắng, cậu sợ việc Trà Ninh là omega sẽ bị lộ ra ngoài. Bùi Thọ An hơi lắp bắp nói:" À thì, cái mùi ấy là...là của một bạn omega chắc đứng gần nên lỡ dây vào người tớ."

Tâm trạng của Vân Dã có chút không tốt, thấy thái độ lảng tránh của cậu hắn càng giận, chính hắn cũng không biết tại sao mình giận nữa. Vân Dã chỉ biết hắn không thích cái mùi dính trên người Bùi Thọ An mà thôi.

Bùi Thọ An nói tiếp: "Ừm, có chuyện gì sao?"

"Không có gì!" Vân Dã thở dài.

Sau khi tạm biệt Vân Dã, Bùi Thọ An quay trở lại kí túc xá. Mở cửa, cậu thấy Trà Ninh đang ngồi trên ghế phòng khách, có vẻ như hắn đang viết gì đó. Trên người Trà Ninh còn mặc áo của cậu, thấy Bùi Thọ An trở về, Trà Ninh cười:

"Cậu đã về rồi, vào đây tôi..." Chưa nói hết câu, Trà Ninh đã cảm nhận được một mùi quế , đó là mùi hương của alpha.

Trà Ninh đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, hắn gằn giọng hỏi Bùi Thọ An bằng giọng như tra khảo:

"Cái mùi alpha trên người cậu là của ai?"

Bùi Thọ An giật mình:"Là của...là của một người bạn của tớ. "

Bạn bè mà để mùi hương trên người nhau đậm đến thế này ư?

"Mà thôi, không có gì đâu, cứ coi như là tôi hỏi vu vơ thôi"

Nói rồi Trà Ninh cầm tập tài liệu trên bàn, xoay người đi vào phòng. Rầm, tiếng cửa va đập mạnh. Nó như một lời ẩn ý nói với Bùi Thọ An, Trà Ninh hắn đang giận.

Nhìn Trà Ninh bước vào phòng, Bùi Thọ An vẫn ngờ ngệch nhìn cửa phòng đóng chặt của hắn. Bùi Thọ An khó hiểu, tại sao Trà Ninh cậu ấy lại giận.

Cậu làm gì sai sao?