Mất Khứu Giác

Chương 6

Nhìn vào Trà Ninh đang ăn, Bùi Thọ An bất giác hỏi: "Có ngon không?"

"Ngon lắm, cảm ơn cậu vì bữa ăn này!"

Bùi Thọ An có một tài năng đặc biệt là nấu ăn, thực ra nói tài năng thì không phải, khả năng nấu ăn của cậu được mài dũa nhiều năm mà ra. Việc nấu ăn trong gia đình Bùi Thọ An trước đây đều là do người đàn ông làm, cha cậu dạy rằng phụ nữ là để yêu thương, hãy đối xử tốt với những người yếu đuối hơn mình.

Cha cậu dường như không bao giờ để mẹ động tay vào việc bếp núc, mỗi khi đi làm về cha sẽ nấu ăn cho mẹ dù hôm ấy cha có mệt mỏi như thế nào. Đôi lúc mẹ cậu sẽ giành việc nhà để cha cậu nghỉ ngơi, nhưng ông xót mẹ, ông sợ mẹ bị bỏng, bị đứt tay,...nên ông giành hết việc nhà.

Sau này khi Bùi Thọ An lớn hơn một chút, việc nhà sẽ chia đều ra cho hai cha con, hôm nay của cha thì ngày mai sẽ là của cậu. Mỗi lần nhìn thấy điều như vậy, mẹ sẽ đau lòng hai cha con phải làm nhiều việc, nhưng cũng hạnh phúc vì lấy được người chồng yêu mình hết mực.

Chắc cũng có lẽ vì trưởng thành trong môi trường đó đã hình thành nên đức tính của Bùi Thọ An .

...

Sáng ngày hôm sau.

Cạch

Bùi Thọ An mở của bước ra khỏi phòng kí túc xá, nhà trường cho học sinh ở kí túc xá vài ngày trước khi vào học để các sinh viên làm quen với môi trường mới. Vậy nên Bùi Thọ An vẫn chưa phải đi học, hôm nay cậu muốn ra khỏi trường mua chút đồ.

Khi đi qua một khu đất, Bùi Thọ An bỗng nghe thấy tiếng meo meo yếu ớt phát ra từ bãi cỏ, là tiếng mèo con chăng?

Bước qua bụi cây gần đó, cậu nhìn thấy hai con nèo con lem luốc được đặt trong chiếc hộp rách nát, hoá ra là mèo con bị bỏ rơi.

Thương hại hai sinh linh nhỏ bé, Bùi Thọ An nhanh chóng chạy vào cửa hàng thú cưng gần nhất mua thức ăn cho mèo. Đổ thức ăn và sữa ra đĩa, nhìn hai con mèo đang nhanh nhảu ăn như đã đói lắm, Bùi Thọ An cảm thán:

"Tội nghiệp chúng mày!"

Xoạt

Một cái đầu nhô lên từ chỗ bụi cỏ, nhìn về phía Bùi Thọ An.

"Oái!!" Giật mình, Bùi Thọ An la lên một tiếng.

Khi nhìn lại, hoá ra là một cô bé rất dễ thương, cô bé nhanh chóng đặt ngón tay trỏ lên miệng, hàm ý nói Bùi Thọ An nhỏ tiếng lại.

Thấy cô bé chui từ trong bụi cỏ ra, Bùi Thọ An thắc mắc hỏi:

"Tại sao em lại ở đây?"

Cô bé rầu rĩ đáp: "Em đang trốn anh trai, em muốn ra ngoài chơi nhưng anh ấy không cho."

"Nên em đã lén ra ngoài."

"Vâng!" Cô bé phụng phịu đáp.

"Anh nghĩ em nên về nhà đi, chắc mọi người lo lắng cho em lắm đấy."

Đôi mắt cô bé vừa nghe Bùi Thọ An nói vậy ngay lập tức ngập nước, hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc, cô bé mếu máo nói: "Đừng mà, em không muốn về đâu, do bị bệnh mà anh trai bắt em ở nhà mãi."

Bùi Thọ An hơi nhíu mày: "Em bị bệnh thì phải được chăm sóc cẩn thận chứ. Ngoan nào, em tên gì, anh đưa em về nha. Không cẩn thận là bị lạc đấy."

"Không chịu đâu, anh đừng đưa em về, xin anh đấy" Cô bé ôm chặt lấy eo Bùi Thọ An, bất chợt ngửi thấy một mùi hương thơm lạ lùng trên người cậu, cô bé vùi mặt vào người Bùi Thọ An.

Gương mặt trắng nõn của cô bé cứ vậy cọ vào ngực cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh: "Anh ơi, anh thơm quá!"

Dường như nghiện mùi hương trên người cậu, cô bé cứ ôm chặt lấy Bùi Thọ An mãi.

Sao ai cũng nói trên người mình có mùi hương vậy nhỉ?

"Oa, thật thần kì, mùi hương trên cơ thể anh đã làm dịu đi đau đớn ở tuyến thể của em!" Cô bé nhìn Bùi Thọ An cảm thán.

"Anh cho em ngửi thêm chút nữa đi!"

Không nỡ đẩy cô bé đáng yêu này ra, nhưng xác thực cậu thấy hành động của cô bé có chút biếи ŧɦái. Bỗng cô bé nói:

"Quên chưa giới thiệu, em là Trần Hoài Linh, em năm nay mười tuổi rồi."

"Còn anh là Bùi Thọ An. Ừm..em có thể tránh xa ra chút được không?"

"Không chịu đâu, ôm anh thoải mái lắm!" Trần Hoài Linh nũng nịu, tin tức tố không tự chủ toả ra bao quanh lấy Bùi Thọ An.

Bất lực trước cô bé, Bùi Thọ An mặc cho Trần Hoài Linh ôm cậu. Bỗng từ đằng sau có tiếng bước chân, sau đó một giọng nói hơi trầm vang lên:

"Tìm thấy em rồi, Trần Hoài Linh, mau theo anh về nhà!"

Nhìn người đàn ông đàn ông trước mặt, Trần Hoài Linh sợ hãi, người đó chính là anh trai cô, Trần Hoài Đức.

"Em không muốn đâu, ôm anh Bùi Thọ An thoải mái lắm, em sẽ không về."

"Thoải mái?"Người đàn ông nhíu mày.

Bùi Thọ An nhìn người đàn ông trước mặt, khoác trên mình bộ đồ đen, gương mặt rất đẹp. Nếu để so sánh Vân Dã như chàng hoàng tử mặt trời rạng rỡ, thì người đàn ông trước mặt lại như mặt trăng đêm lạnh lẽo.

"Cậu là Bùi Thọ An sao?"

"Vâng." Bùi Thọ An hơi thấp thỏm trả lời.

"Mang Hoài Linh về đi." Người đàn ông ra lệnh cho mấy người ở xung quanh.

"Anh Thọ An, em muốn ở cùng anh ấy cơ." Trần Hoài Linh vùng vẫy loạn xạ, gào khóc không muốn về.

Người đàn ông quay người lên xe đi mất. Nhìn thấy hình ảnh này Bùi Thọ An vẫn có chút sững sờ. Gãi gãi tóc rồi cũng xoay người đi mất. Trên đường đi, cậu thấy mọi người nhìn cậu với ánh mắt rất kì lạ, họ tránh xa cậu ra vài mét. Hình như cậu đã gặp hình ảnh này rồi, chẳng lẽ trên người cậu dính tin tức tố sao? Ngay sau đó đã có người nhắc cậu mới chắc chắn.

"Bạn ơi, trên người cậu toàn mùi của omega hương hoa huệ thôi, dùng thuốc khử mùi đi."

Lúc nãy khi ôm cậu, Trần Hoại Linh nhất thời quá thoải mái mà không chú ý kiểm soát tin tức tố. Bây giờ Bùi Thọ An trông như một bông hoa huệ thành tinh vậy.

"A, cảm ơn cậu!" Bùi Thọ An nhanh chóng mua bình khử mùi xịt hết toàn thân.

Tin tức tố bám trên người mình là của Trần Hoài Linh? Bùi Thọ An nghĩ.

...

"Tớ về rồi đây." Mở cửa phòng kí túc xá, Bùi Thọ An bước vào.

"Cậu về rồi à." Trà Ninh bước ra khỏi phòng ngủ.

Bùi Thọ An cầm trên tay túi xách, đưa đến trước mặt Trà Ninh: "Hôm qua, tớ đọc trên mạng thấy omega rất cần dùng cái này, nên hôm nay tớ ra ngoài tiện thể mua tặng cậu luôn."

Nhận lấy chiếc túi, Trà Ninh mở ra: "Là miếng dán ngăn mùi sao."

"Cảm ơn cậu!" Trà Ninh cười rộ lên.

Quả nhiên người là người đẹp, đốn tim người khác chỉ bằng một nụ cười. Sau này cậu phải tăng khả năng chống chịu trước nhan sắc này mới được.

Bỗng Trà Ninh nói: "Trên người cậu...sao lại có mùi omega?"

Bùi Thọ An sửng sốt: "Tớ đã dùng xịt khử mùi rồi mà."

Dùng khử mùi rồi mà vẫn còn mùi hương bao quanh, không biết là trước đó mùi hương nồng đậm bao nhiêu?

Trà Ninh là một omega cao cấp, cũng giống như alpha trội vậy, họ rất nhạy cảm với mùi hương.

Tâm trạng vừa tốt lên của Trà Ninh đột ngột tụt xuống một chút, chính là hắn cũng không rõ lí do tại sao.