Mất Khứu Giác

Chương 9

Ngay từ lúc này, Bùi Thọ An sẽ là người trợ giúp cho Trần Văn trước khi anh ta xoá bỏ vết đánh dấu.

Trong phòng khách Trần gia.

"Ông à, sao ông chắc chắn rằng Bùi Thọ An sẽ không làm gì cháu?"Trần Văn nói với ông lão.

Ông lão bình tĩnh nhấp một ngụm trà, gương mặt đã già nua nhưng ánh mắt lại rất sắc bén: "Sống nhiều năm, ông chưa bao giờ nhìn lầm người."

Trần Văn nghe vậy cũng phần nào an tâm, anh vẫn còn chút bóng ma tâm lí sau việc bị đánh dấu. Trần Văn lẩm bẩm:

"Trông cậu ta mặt cứ đần đần, đôi mắt lúc nào cũng mờ mịt đầy hơi nước như tên khờ ấy."

Nhớ lại gương mặt của Bùi Thọ An, Trần Văn nhất thời an tâm hẳn.

Bùi Thọ An đang cùng Trần Văn đi dạo, mục đích chính là để hai người làm quen với nhau thuận tiện cho việc chữa trị sau này.

"Này nhá, cậu mà có chủ ý gì với tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu đấy."

"Nhớ chưa." Trần Văn quay sang uy hϊếp Bùi Thọ An, đôi mắt trừng trừng nhìn cậu.

Bùi Thọ An cạn lời, quay mặt ra chỗ khác nói: "Không thèm, cậu cũng không đẹp bằng bạn tớ"

Trần Văn nghe vậy có chút giận, nắm chặt lấy cổ tay của Bùi Thọ An, omega không chịu được khi bị so sánh kém sắc hơn người khác, anh nói: "Cậu dám nói tôi như thế?" Nói xong Trần Văn quay mặt ra chỗ khác bước nhanh bỏ lại Bùi Thọ An.

Nhớ đến Trà Ninh, Bùi Thọ An nói thầm trong lòng: Omega quả là loài sinh vật hay dỗi.

Đi được một đoạn đường, Trần Văn tỏ vẻ tạm tha cho Bùi Thọ An, quay đầu lại đã không thấy cậu đâu nữa, anh tức giận: "Thích đi một mình thì đi luôn đi." Nói rồi Trần Văn hừng hực quay đi mất.

Cầm hai con mèo bông trên tay, Bùi Thọ An bước ra khỏi cửa hàng. Cậu nhìn quanh tìm thân ảnh của Trần Văn. Thấy một bóng dáng nhỏ nhắn cùng chiếc áo hồng độc nhất vô nhị trên đường, Bùi Thọ An đoán đó là Trần Văn. Chạy nhanh đuổi theo bóng dáng của hắn, Bùi Thọ An nói:

"Trần Văn, cậu đợi tớ một chút."

Quay lại nhìn Bùi Thọ An đang thở dốc sau lưng mình, Trần Văn nhếch môi cười khinh bỉ: "Cậu là con rùa bò ra đường sao?"

Bùi Thọ An vội giải thích: "Không phải, tớ vừa đi vào cửa hàng thú bông, này, tặng cậu" Bùi Thọ An đưa con mèo bông đến trước mặt Trần Văn.

Anh nhíu mày nhìn con mèo bông: "Tại sao cậu lại mua nó tặng tôi?"

Thì ra, Bùi Thọ An trước đó đã chú ý tới ánh mắt chăm chú của Trần Văn nhìn con mèo bông kia, cậu đoán là anh thích nó. Thấy Trần Văn giận dỗi, Bùi Thọ An liền chạy vào cửa hàng đó mua con mèo bông này tặng cho anh muốn anh nguôi giận.

Trần Văn gương mặt đỏ bừng, đôi mắt lảng tránh , nhận lấy con thú bông rồi nói:" Tôi tạm tha thứ cho cậu đấy"

"Sao lại mua hai con?" Trần Văn thắc mắc hỏi.

"Tớ định tặng con còn lại cho bạn cùng phòng."

Trần Văn là con nhà giàu có, đáng ra theo lẽ thường anh sẽ học cùng trường với Bùi Thọ An, nhưng do một số lí do, anh lại chọn học một trường đại học khác. Tính cách anh rất kiêu ngạo, đôi lúc có chút quá quắt khiến nhiều kẻ không ưa anh, và Trần Văn cũng chả ưa gì bọn họ. Vốn là omega, anh được gia đình rất nuông chiều, nên việc anh thích học ở đâu gia đình đều ủng hộ.

Bùi Thọ An cùng Trần Văn suốt một buổi chiều đi chơi cùng nhau, họ đi bộ, đi công viên, ... Trần Văn lúc đầu vẫn có chút không ưa Bùi Thọ An, nhưng sau nhiều giờ đi cùng nhau, Trần Văn miễn cưỡng chấp nhận cậu. Trần Văn kiêu căng, ương ngạnh, Bùi Thọ An lại cam chịu, hai người quả thực rất hợp nhau. Mỗi lần Trần Văn giận dỗi, Bùi Thọ An sẽ kiên nhẫn dỗ dành anh.

"Trần Văn, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi." Bùi Thọ An nói.

"Ừ, về thôi."

Tại nhà của Bùi Thọ An, trên bàn ăn cơm.

Nữ alpha càu nhàu nói với nam omega ngồi bên: "Tên Bùi Thanh đó làm chị mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi giúp nó dàn xếp"

Nam omega dịu dàng nói: "Vậy chị định để nó sau này làm sao?"

Nữ alpha suy nghĩ một lúc rồi thở dài:" Cứ mặc kệ nó trong tù đi"

Bùi Thọ An thấy cha mình làm như vậy cũng đúng, cậu không thương cảm cho Bùi Thanh mà cảm thấy hắn xứng đáng chịu như vậy, có khi là hơn nữa. Bỗng nữ alpha nói với cậu:

"Con có thể ở cùng Trần Văn vài ngày trước khi nó đi phẫu thuật không?"

Bùi Thọ An bối rối: "Cũng được thôi, nhưng con không thể ở ngoài kí túc xá được, vả lại con đã có bạn cùng phòng rồi, sợ cậu ấy không chịu."

"Thôi vậy cũng được, ta sẽ nói với gia đình bên ấy để họ sắp xếp."

Cạch.

Tiếng phòng tắm mở ra, theo sau nó là làn hơi nước mờ ảo, một chàng trai thân hình thon dài bước ra phòng. Cơ thể cậu trắng nõn, nhưng để so sánh cậu không trắng bằng Trà Ninh nhưng một sức hút vô hình trên người chàng thanh niên ấy luôn khiến người chiêm ngưỡng cậu phải ngoái nhìn.

Cầm chiếc điện thoại lên, Bùi Thọ An nhắn với Trà Ninh, cậu có chút không yên tâm khi để một omega ở một mình:

"Trà Ninh, đêm nay tớ sẽ không về, cậu cần gì thì cứ vào phòng tớ lấy nha"

"Cậu ăn cơm chưa, không được bỏ bữa đâu"

Nhìn tin nhắn tới, Trà Ninh thầm nghĩ: Bây giờ mới nhớ đến mình sao?

Hắn lập tức nhắn lại:"Cảm ơn cậu, tôi đã ăn cơm đầy đủ rồi"

"Tôi có thể tự chăm sóc bản thân được mà, cậu không phải lo"

Tắt màn hình điện thoại, Trà Ninh lặng lẽ nằm lên giường ngủ sớm, tối nay hắn chưa ăn, có lẽ do không có tâm trạng. Trong đêm khuya thanh vắng, ánh trăng sáng chiếu xuống gương mặt đẹp đến diễm lệ động lòng người kia, gương mặt kia đang gồng lên như khó chịu lắm, thanh niên trên giường lẩm bẩm:

"Đ.. đừng mà..."

"Ha...ha... đừng đâm vào tuyến thể của tôi... đừng mà..."

Trong giấc mơ kia, chàng thanh niên mơ đến được những người mặc áo bác sĩ trắng đang cắm ống kim vào tuyến thể của cậu bé. Dường như cậu bé đó đã quen phải chịu loại đau đớn này, nhưng khi ống kim chọc vào tuyến thể, cậu bé vẫn không nhịn được mà giẫy dụa. Tuyến thể vốn là nơi rất yếu ớt, bị đâm chọc vào sẽ đau đớn đến nhường nào. Những bác sĩ kia đang giữ chặt tay chân cậu bé, một bác sĩ nắm chặt đầu cậu ấn xuống giường.

Đã bao lâu rồi, giấc mơ về kí ức ngày xưa vẫn giày vò hắn.

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Trà Ninh không kìm được mà run rẩy, hắn không ngủ được nữa, hắn không dám. Run rẩy đứng dậy khỏi giường, bước đến trước phòng Bùi Thọ An muốn nhìn thấy cậu. Nhưng hắn nhận ra, cậu không có ở đây, không ai dỗ dành hắn cả.

Mở cửa phòng Bùi Thọ An, bước lên giường cậu. Trà Ninh nằm trên giường chùm kín chăn qua đầu như để cảm nhận hơi thở, mùi hương còn sót lại của cậu. Nỗi bất an trong lòng hắn như được xoa dịu bớt, đôi mắt hắn nặng nề mà dần chìm vào giấc ngủ.

Bùi Thọ An, bao giờ cậu mới về?