Trò Chơi Vạn Giới

Chương 11: Tiêu Bạch

Anh nhìn xuống con hổ trước mặt rồi nhanh chóng hấp thụ tất cả máu thịt của nó. Nhưng đột nhiên, dây leo của anh chạm vào một thứ gì đó hình cầu bên trong cơ thể nó.

Khi đem nó ra bên ngoài thì anh mới thấy đó là một viên đan màu đỏ máu.

“Ký chủ, đó là nội đan đó, hãy nhanh chóng hấp thụ đi.”

Sau vụ việc vừa xảy ra thì anh đã hoàn toàn tin vào hệ thống mà bản thân có.

“Hệ thống, hấp thụ kiểu gì đây?”

“Ký chủ chỉ cần hấp thụ như bình thường ký chủ hay làm với máu thịt là được rồi.”

Sau một giờ, anh đã thôn phệ thành công nội đan yêu thú đó và thực lực cũng đã tăng lên luyện khí tầng 4.

Sau khi hấp thụ, anh nhìn xuống phần còn lại của con yêu thú đã gần như gϊếŧ chết bản thân. Anh không do dự mà lựa tức hấp thụ nốt phần máu thịt còn xót lại của nó.

Sau đêm nay, có lẽ anh sẽ phải tự đi săn yêu thú để có đồ ăn nếu không muốn chết đói.

Vào lúc mặt trời lên cao, Bạch Tiêu đã đi vào hang, cô mặc một bộ đồ của tỳ nữ nhưng anh lại thấy được uy áp đáng sợ phát ra từ sự cách biệt cảnh giới. Anh nhận ra Bạch Tiêu là một cường giả nguyên anh.

Bạch Tiêu đi vào, cô nhìn anh bằng một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Ánh mắt đó làm anh sợ hãi. Anh muốn chạy đi nhưng lại không thể đi chuyển, chỉ có thể dùng dây leo quấn quanh bản thân để tự vệ.

“Hừ, không ngờ ngươi vẫn còn sống đấy. Đừng lo, ta đc không gϊếŧ chết ngươi đâu. Tuy ta rất tức giận vì ngươi đã làm chủ nhân bị thương nhưng vì ngươi là sản phẩm duy nhất thành công của chủ nhân nên ta sẽ tha cho ngươi.”

“Sao ngươi không nói gì?!”

Cô nhìn anh bằng một ánh mắt dò xét. Cô đem theo một con yêu thú trúc cơ tầng 3 đã chết ném vào trong hồ rồi đứng ở cửa hang, nhìn xem hành động của anh.

Dây leo dần chuyển động, chúng đã tiến tới cái xác yêu thú đó, lần này là một con yêu thú có lớp vảy trên thân, tạo nên một lớp giáp toàn thân.

Cô đi lại phía những dây leo đang tìm cách phá lớp giáp bảo vệ con yêu thú đang nằm trên mặt hồ.

Cô vùng tay tạo ra một luồng kiếm khí hướng về phía con yêu thú đó. Con yêu thú đó đã bị cắt đôi, máu chảy ra đã nhuộm đỏ một mảng nước lớn.

Lúc này, những dây leo của anh mới có thể tiến vào bên trong cơ thể và thôn phệ máu thịt của nó.

Vạch Tiêu đứng bên cạnh, cô nhìn anh dần dần thôn phệ từng miếng thịt của con yêu thú.

“Nếu như ngươi đã sinh ra linh trí thì có lẽ sẽ nó chuyện được mà nhỉ. Sao ngươi vẫn không nói gì? Hay ngươi đang sợ ta ư?”

Những dây leo đang thôn phệ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục việc làm của mình. Lúc này, anh cảm thấy rất thoải mái khi được thôn phệ máu thịt này. Anh đang thôn hệ thì đã tìm thấy nội đan yêu thú này. Anh lấy nó ra rồi tiếp tục thôn phệ như lần trước.

Nhưng lúc này khác là Bạch Tiêu đứng đó hàn sát quá trình từ đầu đến khi anh hoàn toàn thôn phệ nội đan và máu thịt của yêu thú đó.

Cô ngồi xuống rồi hài lòng nhìn anh. “Tốt lắm, ngươi đã hoàn thành thôn phệ rồi, đã thế thực lực còn tăng lên luyện khí tầng 6 rồi.”

“Ngươi có biết không? Chủ nhân tuy nhìn có vẻ điên loạn nhưng lại là người tốt lắm đấy.”

“Chủ nhân là người đối xử tốt nhất với ta đấy. Nếu ngươi có thể chịu được những khổ cực bây giờ thì sau này ngươi sẽ nhận được rất nhiều tình yêu của chủ nhân đấy.”

“Ngươi biết không, trước đây ta chỉ là một phế vật mà thôi, nếu không nhờ có chủ nhân thì ta có lẽ giờ chỉ là phế vật bị người người khinh thường mà thôi.”

Những dây leo của anh dần tiến gần đến Bạch Tiêu, chúng vẫn không dám chạm vào cô mà chỉ dám lại gần rồi chuyển động tạo nên những hình thù trông thật buồn cười.

Bạch Tiêu bật cười khi thấy những hình thù mà anh làm ra. “Ngươi dù sao cũng chỉ vừa sinh ra linh trí mà thôi, không cần cố gắng làm cho ta hiểu ý đâu.