Trò Chơi Vạn Giới

Chương 10: Tuyệt vọng

Những dây leo của anh bắt đầu chuyển động, chúng đi vào bên trong cơ thể con hổ từ miệng, chúng đã lấp đầy miệng nó. Chúng đi vào bên trong, đâm xuyên thành ruột của nó.

Con hổ lúc này mắt mở trừng trừng, nó nhìn anh rồi nhìn những dây leo đang đâm vào miệng mình, trong ánh mắt nó hiện lên sự sợ hãi giống cảm giác như nhìn Dược Thiên vậy.

Lúc này, nó đang phải chịu nỗi đau khi trong cơ thể đang có những thứ giống như những con sâu đang đâm xuyên ruột bản thân. Chúng ngoe nguẩy rồi dần dần ăn từng miếng, từng miếng thịt trong cơ thể mình, hút đi từng chút từng chút máu.

Nó hiện tại đang rất sợ, nó cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc và đau đớn này nhưng vì chất độc tê liệt của anh nên nó không thể cử động được, chỉ có thể nhìn bản thân từng chút từng chút một bị ăn.

Nó cảm thấy mệt mỏi vì mất máu, nó lúc này đã nằm im không động được nữa, chỉ có thể mặc kệ bản thân bị ăn từng chút. Ánh mắt nó hiện lên sự tuyệt vọng, nó lúc này chỉ có thể nằm đấy chờ đợi cái chết của bản thân dần đến.

“Ôi, cảm giác ấy thật tuyệt làm sao! Cảm giác thực lực bản thân dần tăng lên thật tuyệt làm sao!”

Cơ thể bắt đầu hồi phục trong khi con thú đang nằm trên mặt hồ chỉ có thể nằm chờ đợi cái chết đau đớn đang dần tiến đến gần.

Trong mắt nó lúc này có tuyệt vọng, có không muốn nhưng nhiều nhất vẫn là sợ hãi. Nó lúc này giống như đang nhìn không phải là một cái cây mà là một sinh vật đang chơi đùa với sự sống của nó vậy.

Sinh vật đó không gϊếŧ chết nó luôn khi phá hủy nội tạng của nó mà sinh vật ấy đang ban cho nó một cái chết từ từ mà đau đớn đến tận cùng.

Có lẽ đến khi chết nó cũng không thể quên cảm giác đau đớn khi bản thân dần yếu đi, nội tạng, máu thịt đang dần bị ăn nhưng nó vẫn chưa chết bởi nội đan trong cơ thể đang duy trì sự sống của nó.

Nó lúc này bắt đầu tức giận vì tại sao bản thân chưa chết. Nội đan- thứ giúp cho nó có sức mạnh to lớn giờ đây lại là thứ đang ngăn cho nó được giải thoát khỏi cơn đau.

Thế nhưng nó vẫn không cảm lòng bởi nó còn nhiều điều muốn làm. Nó muốn trở thành yêu vuông thống trị một vùng đất, nó muốn muôn loài đều phải quỳ xuống dưới chân nó, nó muốn có một con hổ cái, muốn sinh một đàn con.

Thế nhưng giờ đây, nó lại phải nhìn cảnh bản thân dần mất hết sức lực, chỉ có thể chờ đợi cái chết đau đớn tới.

“Chắc hẳn ngươi rất tuyệt vọng nhỉ?”

Khi nghe thấy giọng nói ấy, nó cố gắng mở mắt ra, nhưng nó chỉ thấy một con quái vật đang dần hút cạn bản thân. Nó cố gắng xác định vị trí giọng nói ấy.

“Ta cũng không muốn đâu nhưng đây là cách để cho đồ ăn của ta được tươi ngon.”

Con yêu thú lúc này mới biết được đối thủ mình đối đầu là một yêu hoa đã sinh ra linh trí. Nó lúc này đã không còn hi vọng sống nào nữa, nó chỉ muốn bản thân chết càng nhanh càng tốt để không phải chịu sự đau đớn này thêm một giây một phút nào nữa.

Nó rất muốn nói rằng hãy gϊếŧ ta đi nhưng nó không biết nói nên chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh.

Nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng anh không hiểu tại sao bản thân lại có một cảm giác kì lạ khó tả được. Đây có lẽ là cảm giác khi nắm một sinh mạng đang nằm trong lòng bàn tay.

Anh bây giờ trông giống hệt kẻ đã làm anh trở nên như hiện nay “Dược Thiên”.

Nó hiện nay đã hiểu cái cảm giác đó rồi. Cái cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy anh, nó bây giờ đột nhiên nở một nụ cười với anh.

Sau khi cười, nó nhắm mắt lại và chết đi trước mắt anh.