Trò Chơi Vạn Giới

Chương 12: Tình yêu

Cô nhìn anh như nhìn một đứa trẻ đang pha trò vậy. Có lẽ cô thấy anh rất ngốc nghếch cũng rất dễ thương.

Cô đã kể cho anh nghe rất nhiều về Dược Thiên- người chủ nhân mà cô yêu thầm.

Anh lại dùng dây leo tạo nên những hình thù kì dị. Cô nhìn những hình thù đó mà cười. Cô trông thật xinh đẹp, dễ thương lại còn tốt nữa.

“Không biết chủ nhân người có cảm giác gì với ta không nhỉ?”

Anh lúc này vẫn dùng dây leo múa may tạo nên những hình thù kì lạ trước mặt cô.

“Ngươi cũng thấy ta có tình cảm với chủ nhân là sai nhỉ?”

“Ta có lẽ đang mơ ước trèo cao chăng? Một trăm hai mươi năm rồi, dù gì chàng cũng là đại thiếu gia của Dược tộc còn ta chỉ là một tì nữ không hơn gì một lũ kĩ nữ bán thân cả.”

Mặt cô lúc này đã lộ ra sự buồn rầu không nên có. Cô nhìn anh như nhìn một đứa trẻ đang cố gắng làm cho mẹ vui.

“Không cần ăn ủi ta đâu. Dù sao ngươi cũng không thể nói rõ ràng ý bản thân được, nên không phải cô gắng đâu.”

“Đứa trẻ ngoan như ngươi đã phải chịu nhiều nỗi đau lắm rồi. Mà đúng rồi, ngươi vẫn chưa có tên nhỉ, cũng không thể toàn gọi là ngươi được. Ngươi đã sinh ra linh trí thì phải có một cái tên chứ.”

“Tên ngươi là Huyết Liên thì sao?”

“Ngươi hấp thụ máu thịt nên hãy gọi ngươi là Huyết Liên đi.”

“Nó được sinh ra từ máu thì hãy gọi nó là Huyết Sinh đi.”

Dược Thiên đi khập khiễng vào bên trong. Hắn nhìn anh với sự hài lòng không thể che giấu trong ánh mắt lạnh lùng. Hắn đi lại, ngồi xuống cạnh Bạch Tiêu rồi hai người cùng nhìn anh đang làm trò trước mặt.

“Chủ nhân, vết thương ở chân của người vẫn chưa lành, vẫn nên đừng di chuyển thì hơn.” Bạch Tiêu nhìn vết thương ở chân của Dược Thiên, lo lắng mà nói.

“Ta tuy chỉ có thực lực luyện khí tầng chín nhưng dù sao cũng là tu sĩ mà, vết thương nhỏ này đã là gì.” Dược Thiên thản nhiên mà nói như thể đó chỉ là vết thương nhỏ không đáng bận tâm.

“Những lời ngươi nói vừa nãy ta đã nghe hết tất cả rồi.”

Bạch Tiêu ngại ngùng ngồi bên cạnh Dược Thiên, nàng che mặt lại. Nàng lúc này có lẽ đang xấu hổ có thể vì cảm thấy bản thân đang trèo cao chăng.

“Ngươi che mặt cái gì? Dù sao cũng đã hầu hạ ta hơn trăm năm rồi. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi nghĩ gì về ta ư?”

“Tức là Dược Thiên biết tình cảm của nàng từ lâu rồi ư?” Anh thầm nghĩ.

“Xin lỗi chủ nhân, ta chỉ là một tì nữ nhưng lại dám có suy nghĩ như vậy đối với người. Xin chủ nhân trừng phạt.”

Nàng lúc này dã quỳ xuống, chờ đợi sự trừng phạt của chủ nhân. Nàng lúc này trông giống lúc đòi đi theo Dược Thiên vậy.

“Ngẩng đầu lên!” Dược Thiên nói bằng giọng điệu ra lệnh.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Dược Thiên đang ngồi xổm nhìn mình. Nàng lúc này bất ngờ vì mình lại không cảm nhận được khi Dược Thiên di chuyển dù cho nàng hơn Dược Thiên đúng ba đại cảnh giới.

Dược Thiên nâng cằm nàng lên rồi đặt một nụ hôn lên bờ môi của nàng.

Nàng bất ngờ với hành động đột ngột này. Mặt nàng đỏ lên.

“Ngươi có thể cho rằng ta đang cưỡng ép ngươi nhưng ngươi dù sao cũng hầu hạ ta lâu như vậy rồi. Ta cũng không còn là thiếu gia từ lâu, giờ ta chỉ là một kẻ bị truy sát mà thôi. Thế nhưng ngươi vẫn chấp nhận ở bên ta lâu như vậy. Người nào cũng phải có cảm tình chứ.”

“Huống chi, ngươi nhìn nó đi.” Hắn chỉ về anh mà nói. “Nó chỉ gặp ngươi lần đầu mà đã có cảm tình với ngươi. Bạch Tiêu à, ngươi nghĩ sống với nhau cả trăm năm mà không có tình cảm gì ư? Ngươi thật là ngốc quá.”