Đúng vậy, Tống Địch đối xử với Chúc Vân Thanh rất tốt, ngay từ trước khi Chúc Vân Thanh gả đến Tống gia.
Dù trong lời kể của Chúc Vân Thanh hay Tống Địch, hai người đều có một khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ.
Nhưng tình cảm tuổi trẻ sâu đậm ấy lại khiến cả hai người gặt phải trái đắng.
Mẫu thân Tống Địch nhìn thấy Tống Địch nơi nơi che chở, bảo vệ Chúc Vân Thanh, không cho bà trực tiếp chèn ép nàng, nhưng lại không nhìn thấy, đôi phu thê trẻ vì những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, vì sự làm khó của bà mà tình cảm phai tàn tự lúc nào không hay.
Ta biết mẫu thân Tống Địch đã xiêu lòng.
Dù sao, quyền thế của Tể tướng phủ tuy quan trọng, nhưng cũng không thể sánh bằng việc bà có thể nói một là một, nói hai là hai trong phủ.
Huống chi, đứa bé trong bụng Liễu Thanh Thanh là đích tôn của bà, không thể sơ suất chút nào.
Vì vậy, Tống mẫu cười lạnh: "Ngươi đừng hối hận!"
Ta nói: "Con sẽ không hối hận."
Chỉ mong mẫu thân Tống Địch có thể ra tay mạnh mẽ hơn.
Giống như khi mối quan hệ giữa Tống - Chu còn tốt đẹp, Chu Vân Thanh vốn định cùng Tống Địch đến biên cương, nhưng vì mẫu thân Tống Địch liên tục gây chuyện, buộc phải ở lại Kinh thành “chăm sóc gia mẫu".
Lúc đó, Tống Địch tâm tâm niệm niệm đầy vẻ không nỡ xa cách với Chu Vân Thanh, cuối cùng không phải cũng thỏa hiệp sao?
Tất nhiên, để đảm bảo thành công, ta còn dùng sức ở phía Liễu Thanh Thanh.
Ta không dùng vị trí chính thê để dụ dỗ, dù sao Tống Địch đã nói rõ ràng, Liễu Thanh Thanh không xứng với vị trí phu nhân tướng quân.
Ta chỉ đi ra ngoài một chuyến đến cửa hàng vải, mua cho Liễu Thanh Thanh mười mấy bộ trang phục ngắn.
Lại chuẩn bị thêm ngựa, bia tập bắn, cung tên...
"Liễu cô nương không phải nói có thể vì tướng quân học những thứ không biết này sao? Từ bây giờ, bản phu nhân ta sẽ cùng Liễu cô nương luyện tập!"
Liễu Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt.
Có những chuyện không nhất thiết ta phải nói ra đến miệng, nàng ta đã bắt đầu tưởng tượng cách ta sẽ làm khó dễ nàng ta như thế nào.
Vì vậy, trong ngày hôm đó, sáng sớm ta vừa “quấy nhiễu” Tống Địch, buổi chiều, Liễu Thanh Thanh “làm phiền” Tống Địch.
Nàng ta nói mình động thai khí, mời Tống Địch từ bàn rượu trở về.
Tống Địch đến Tĩnh Vân Hiên không quá một khắc, liền lập tức hung hãn đi tìm ta tính sổ.
"Ngươi nóng lòng rời xa bản tướng quân vậy sao?" Hắn ta hỏi.
Ta gật đầu: "Cũng không đến mức không thể chờ đợi, nhưng là càng sớm càng tốt đó nha."
"Ta không thể hòa ly với nàng." Hắn dõng dạc tuyên bố, "Ngay cả khi thai nhi của Thanh Thanh không giữ được... Ta cũng không thể để nàng rời khỏi ta."