Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Tiểu Thư Tể Tướng

Chương 14

Ta: ...

Đứng đây mà giả vờ thâm tình với ai?

Ta nhìn khóe mắt ửng đỏ của hắn, nhẹ giọng nói: "Ồ? Thật sao? Ta không tin."

Ta hiểu cách làm người ta tức giận.

Hắn kích động tột độ, ta thong dong tự tại.

Hắn dường như không tin và tai mình mà liên tục lùi lại: "Không, không, nàng không phải Thanh Thanh, Thanh Thanh của ta sẽ không đối xử với ta như vậy!"

"Ta sẽ không hòa ly với nàng." Hắn nắm lấy con bài tẩy cuối cùng, "Nhạc gia cũng sẽ không đồng ý cho nàng hòa ly."

Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, tên tiểu đồng của hắn chạy vào, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, lão phu nhân tìm ngài ạ."

Nhìn bóng lưng hắn đi về phía Từ Huệ Đường, ta không kìm được mà bật cười.

"Chu cô nương, còn cần phải đợi hắn đưa thư hòa ly sao?"

Chu Vân Thanh lắc đầu: "Không cần đâu. Hắn ta sẽ thỏa hiệp với mẫu thân."

Ta không biết Tống Địch đã thỏa hiệp bao nhiêu lần trước mặt Chu Vân Thanh và mẫu thân hắn để khiến Chúc Vân Thanh tin tưởng như vậy.

Chu Vân Thanh lại nói: "Sắp xếp, chia cắt đồ sính lễ và các vật dụng khác không phải là dễ dàng. Nếu muốn hắn hòa ly với ta, còn phải tốn công sức ở những khía cạnh khác."

Việc tốn công sức nhất, không gì ngoài việc đối phó với Chu gia.

"Về phía Tống Địch, có thể dùng tình cảm để ràng buộc, nhưng đối với song thân của ta, cần phải dùng lợi, dùng thế, dùng quyền."

Ta: "Sư phụ, xin hãy chỉ giáo!"

Chu Vân Thanh nói có thể lợi dụng Tam hoàng tử: "Vừa hay có thể giải quyết vấn đề cho cả hai chúng ta."

Ta: ?

Nhưng nàng lại nói, đương kim thánh thượng tuổi đã cao, có nhiều hoàng tử, nhưng trừ bỏ đại hoàng tử và nhị hoàng tử có gia thế hiển hách.

Những người còn lại đều thâm tàng bất lộ.

Ví dụ như Tam hoàng tử, bề ngoài nhu nhược, bên trong âm hiểm, là một tên gian xảo.

"Từ cổ chí kim, tranh ngôi đoạt vị là một việc nguy hiểm." Chu Vân Thanh dạy ta, "Cha ta luôn muốn làm một vị quan thanh liêm, giữ mình trong sạch."

"Mà một thời gian trước đây, ta vô tình phát hiện ra, Tống Địch và Tam hoàng tử qua lại rất thân mật!"

Ta hiểu ra: "Nàng muốn ta đem chuyện của Tống Địch đi cáo trạng với cha nàng?"

Chu Vân Thanh quả nhiên thông minh!

Nghe theo kế hoạch của nàng, ta suýt chút nữa muốn vỗ tay tán thưởng.

Với tính cách cố chấp của cha nàng, nếu biết Tống Địch ngu ngốc tham gia tranh giành hoàng vị, chẳng phải sẽ trực tiếp kéo Chu Vân Thanh đến Tống gia đòi hòa ly sao?

"Không." Chu Vân Thanh cắt ngang suy nghĩ đẹp đẽ của ta, "Tìm cha ta vô dụng, ngươi phải đi tìm Đại hoàng tử."

Chu Vân Thanh: "Giải quyết một lần hai chuyện, chúng ta đã nói rồi mà."

"Sao không nói gì?" Chu Vân Thanh lại hỏi ta, "Ngươi có phải luyến tiếc Tam hoàng tử không?"

Không, ta chỉ rùng mình một cái thôi.

Tìm Đại hoàng tử cáo trạng Tam hoàng tử căn bản không cần bằng chứng.

Hay nói cách khác, chỉ cần ta có lòng, đâu đâu cũng là bằng chứng.

Đại hoàng tử vốn dĩ đã đầy lòng nghi kỵ, luôn lo sợ mọi người hãm hại, nghi ngờ các hoàng đệ đều có dã tâm bất chính……

Thêm vào đó, thân phận của Chu Vân Thanh lại là một lợi thế bẩm sinh — nếu không phải suy nghĩ chín chắn, thì ai sẽ đi cáo trạng chồng mình?

Huống chi lại là Chu Vân Thanh nổi tiếng?

Biến số duy nhất là ta.

Ta…… có chút đại phát từ bi a!.

"Nhưng mà… hai người này chỉ là có ý đồ xấu, trực tiếp xử lý họ có phải là hơi quá đáng không?"

“Nàng là muốn hai chúng ta bị bọn họ xem như quân cờ mà lợi dụng, sau đó nhận kết quả như Triệu phu nhân?” Chu Vân Thanh hỏi ngược lại ta.

Lại an ủi ta ràng: "Nàng cứ yên tâm, nếu bẩm tấu với Nhị hoàng tử, bọn họ mới chính là bị xử lý. Nhưng đại hoàng tử … cùng lắm chỉ là gây ra chút phiền toái cho bọn họ mà thôi…"

Vì vậy, ta nghe theo chỉ huy của Chu Vân Thanh, dùng giọng điệu của Hứa Kiều Đồng tự tay viết thư tố cáo:

"Sai sót chính tả nhiều như vậy, còn có nhiều chữ không biết viết, ta có nên mang ra ngoài không nhỉ?"

Ta tiện tay vò nhàu một tờ giấy, ném vào góc bàn.

"Không," Chu Vân Thanh an ủi ta, "Loại thư này, đại hoàng tử mới càng tin tưởng."

"Tiếp theo, ta sẽ dạy nàng cách viết."

Dạy đến lúc sau, nàng không kìm được mà hỏi ta: "Ngươi không sợ ta có chút tâm tư gì, hãm hại ngươi và Hứa gia sao?"

Nàng đang nói đến việc ta viết trong thư bất kỳ điều gì nàng ấy nói.

Ta lại cười: "Chu tỷ tỷ, ngươi có phải coi ta là đồ ngốc không?"

"Ta muốn kết giao với một người, tự nhiên phải xem người đó có đáng tin hay không."