Chúc Vân Thanh là một nữ tử thiện lương.
Vì vậy, Tống Địch không tin rằng ta có thể làm ra chuyện như vậy.
Thật là chuyện nực cười, Chu Vân Thanh lương thiện liên quan gì đến Hứa Kiều Đồng ta?
Vì vậy, ngay sau khi Tống Địch rời đi, ta liền cầm roi đi đến Đức Huệ Đường.
Thời gian còn sớm? Chẳng sao, người già vốn ít ngủ.
Bỏ qua chuyện hiếu thuận hay không hiếu thuận, ta dậy sớm kéo lão phu nhân tập thể dục, đó là vì lo cho sức khỏe của bà.
Hắn dựa vào cớ gì mà nói ta bất hiếu?
Liễu Thanh Thanh và mẫu thân của Tống Địch vốn dĩ khác biệt, rốt cuộc là người mang thai, không thể tập luyện kịch liệt.
Cho nên, khi nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đến thỉnh an, ta hiếm hoi động lòng từ bi, thỉnh Liễu Thanh Thanh đến một bên.
“Ngươi ở đây ngồi yên, nhìn ta dạy bà bà rèn luyện thân thể!”
Mẫu thân của Tống Địch quở trách ta vô lễ, muốn sai quản gia lôi ta xuống.
Nói đùa à, nơi đây là Tướng quân phủ, chẳng phải Tể tướng phủ.
Đây chính là Tướng quân phủ do Chu Vân Thanh cẩn cẩn trọng trọng cai quản!
“Ta có thể không cần ngày ngày dẫn dắt mẫu thân tập luyện.” Ta đặt roi xuống, “Ta chỉ cần mẫu thân khuyên Tống Địch ký thư hòa ly.”
“Ngươi!” Mẫu thân của Tống Địch không thể tin tưởng, “Ngươi thật hồ đồ!”
Mẫu thân của Tống Địch vốn dĩ không ưa Chu Vân Thanh.
Suy cho cùng, Chu Vân Thanh từ nhỏ đã được giáo dưỡng rất tốt, vừa thông thạo việc cai quản gia đình lại vừa giỏi giao tiếp ứng xử.
Mẫu thân của Tống Địch cảm thấy khó lòng khống chế Chu Vân Thanh..
Lại cho rằng gia thế của Chu Vân Thanh không hề thua kém Tống Địch, không thể làm việc hạ thấp bản thân để hầu hạ Tống Địch.
Cho nên, mẫu thân của Tống Địch đối đãi với Liễu Thanh Thanh thậm chí còn thân thiết hơn so với Chu Vân Thanh.
Huống chi, hiện tại Liễu Thanh Thanh đang mang trong mình cốt nhục của Tống gia.
Nhưng mẫu thân của Tống Địch cũng không phải là kẻ ngu ngốc, biết rằng phủ Tể tướng đối với Tống Địch trợ lực vô cùng.
Thế nên, ta đưa ra át chủ bài:
“Hôm nay con chỉ muốn cùng người luyện tập.”
“Nhưng thân thể của Liễu cô nương cũng chẳng cường tráng gì, ngày mai ta bắt đầu dạy nàng múa roi thế nào?”
Lẽ dĩ nhiên, ta chỉ tùy tiện nói đùa, không thể đối với một thai phụ mà hành xử như vậy.
Nhưng Tống lão phu nhân lại bị ta dọa sợ, run rẩy mà uy hϊếp ta: “Sao ngươi dám, nhi tử ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
Ta khẽ cười lạnh: "Tống Địch đối xử với ta tốt như thế nào, chẳng lẽ nương không biết sao?"