Sáng sớm hôm sau, ta đã vội vã dậy và đến chờ bên ngoài Đức Huệ Đường.
Dưới cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, nhưng dường như lão nhân gia chẳng mảy may để ý, bà phớt lờ sự hiện diện của ta, không cho một ai ra mời ta vào.
May mà ta đã dự liệu từ trước, mang theo một cây roi da -
Nơi nào mà chẳng phải là nơi tập luyện được a?
Nửa canh giờ sau, ta mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hổn hển, cảnh tượng bên ngoài Đức Huệ Đường một mảnh hỗn loạn.
Ma ma thân cận của lão phu nhân sợ hãi không dám đến gần ta, chỉ dám đứng từ xa gọi: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân đã thức dậy, thỉnh người mau vào.”
“Ta không vào đâu, ta không muốn chọc giận bà bà, đợi khi đồ ăn sáng được mang đến ta sẽ vào.”
Ma ma nài nỉ mãi không được, đành phải đi đến nhà bếp thúc giục họ mang đồ ăn sáng đến.
Lúc này, ta nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đến thỉnh an -
“Vậy nên, phu nhân đã cùng với Liễu cô nương múa roi trong một canh giờ?”
Ta nở nụ cười, nhẹ múa cây roi da trong tay: “Còn hơn thế nữa.”
Ta không chỉ khiến Liễu Thanh Thanh múa roi ròng rã suốt một canh giờ, mà còn ba lần làm tan tác búi tóc…… hai lần quật rách tà váy mỏng manh của cô nương ấy……
Dù ta đánh đến mức tàn khốc, lão thái thái cũng không dám ra oai với ta.
Thanh ngọc vui mừng ra mặt, phụ họa: “Đáng đời ả, đánh cho bỏ thói cướp đoạt phu quân người khác!”
“Trừng phạt ả ta ư, chẳng thấm tháp gì.” Ta đặt roi da trở lại giá cổ, “Kẻ đáng chịu trừng phạt trong chuyện này chính là tên nam nhân kia”.
“Không, nên đánh cả hai!”
“Tiếc là——”
Thanh Ngọc mò hỏi ta tiếc điều gì.
Tiếc thay…… Tiếc thay là ta sắp phải trở về biên cương rồi.
Mượn tạm thân xác của Chu Vân Thanh, nhưng lại không kịp giúp nàng hoàn toàn thu phục phu quân và lão phu nhân.
Lão thái thái ghét bỏ không đưa tiền cho ta cũng chẳng sao.
Chu Vân Thanh là tiểu thư khuê các ở kinh thành, trên người có rất nhiều trang sức bằng vàng bạc.
Ta lục tung hộp trang điểm của nàng, quyết định đến tiệm cầm đồ để đổi lấy một ít lộ phí.
Nhưng không ngờ, lục tới lục lui, ta lại tìm thấy một món đồ quen thuộc.
Đó là một miếng ngọc bội hình mây lành.
Bên dưới được buộc bằng dây ngũ sắc màu tím.
Ta cũng có một miếng ngọc bội giống hệt, nhưng dây ngũ sắc của ta là màu xanh lam.
Đang nhận thấy có điều kỳ lạ, ta bỗng cảm thấy tay mình nóng lên -
Miếng ngọc bội đột nhiên phát sáng!
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.
Giọng nói rất quen thuộc.
"Xin hỏi, người có phải là Hứa Kiều Đồng cô nương?"
"Ta là Chu Vân Thanh của phủ tướng quân nơi kinh thành."
"Hai chúng ta, có phải đã hoán đổi thân xác?"
Ta tự hỏi sao giọng nói lại quen thuộc đến vậy.
Giọng nói là của ta, nhưng giọng điệu và ngữ khí, lại giống hệt Chu Vân Thanh!