Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Tiểu Thư Tể Tướng

Chương 2

Ta vốn biết các quý nữ kinh thành không cần lo lắng về tiền bạc.

Nhưng không ngờ, các nàng ngu ngốc đến mức ngay cả một chút tiền riêng cũng không chuẩn bị cho bản thân.

Hiện tại, kế sách duy nhất là đi tìm người quản tiền để lấy.

Thay bộ y phục chỉnh tề, ta dẫn theo Thanh Ngọc hướng về phía Đức Huệ Đường.

Vẫn chưa bước vào phòng, ta đã nghe thấy tiếng cười nói rộn rã.

Ta vén rèm bước vào --

Trong phòng có ba vị chủ nhân đang ngồi.

Mẹ của Tống Địch ngồi trên ghế đầu, Liễu Thanh Thanh đang nép vào bên cạnh.

Tống Địch ngồi phía dưới, giọng điệu đầy hứa hẹn:

"Mẫu thân yên tâm, Thanh Thanh đã hứa sang năm sẽ sinh cho mẫu thân một đích tôn mập mạp, kháu khỉnh."

Nhưng sự xuất hiện của ta đã phá vỡ bầu không khí vui vẻ này.

Lão thái thái trọn mắt liếc nhìn ta, khinh miệt nói: "Ta tưởng ai đến, hóa ra là con gà mái không biết đẻ trứng."

Ta: ????

Lúc này, ta biết rằng, tạm thời không thể lấy được chìa khóa.

Ta hướng mắt về phía Tống Địch.

Quả nhiên, trên mặt hắn hiện lên vẻ vừa thẹn vừa giận.

Điều này thật mâu thuẫn, Tống Địch từng thề thốt với ta rằng hắn vô cùng trân trọng thê tử của mình.

Đây chính là cách hắn trân trọng sao?

Mặc kệ than mẫu mình mỉa mai nàng là con gà mái không biết đẻ trứng?

Lẽ ra, ta chỉ là tạm thời trú ngụ trong thân xác của Chu Vân Thanh, không nên can thiệp vào chuyện nhà của nàng.

Nhưng hiện tại, trong thân xác Chu Vân Thanh là ta, người bị nhục mạ cũng là ta.

Hơn nữa, thái độ của Tống Địch càng khiến ta thêm tức giận, miệng thì nói yêu thương vợ, nhưng khi gặp chuyện lại chẳng dám lên tiếng bênh vực……

Bực bội, ta bắt chước cách nói chuyện của những thê tử trong quân doanh.

“Đất tốt mà không mọc được mầm, ai cũng biết là do hạt giống của đàn ông không tốt.”

“Hạt giống tốt mà đất xấu, cho dù có mọc lên cũng chẳng ra gì.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Địch và lão phu nhân, lòng ta khẽ chùng xuống –

Thôi xong, sụp đổ hình tượng rồi!

Đã không xin được tiền, bà bà* đó còn phạt ta sáng mai dậy sớm đứng thỉnh an ngoài cửa phòng.

(*) Ngày xưa mẹ chồng được xưng là bà bà á

Dậy sớm vốn chẳng sao.

Thời ta ở trong quân doanh, việc dậy sớm tập luyện đã thành một thói quen rồi.

Chỉ là không xin được tiền, quả là một vấn đề nan giải.

Ta xuyên vào thân xác của Chu Vân Thanh, nhưng lại không biết thân xác bên kia của mình thế nào, liệu thân phụ mẫu có lo lắng cho ta hay không.

Ta chân trước vừa bước trở lại viện, chân sau Tống Địch đã vội vã chạy đến tìm đến ta.

Thanh Ngọc vui mừng khôn xiết: “Phu nhân, tướng quân đến thăm người kìa, trong lòng ngài ấy nhớ người!”

Thanh Ngọc nghĩ nhiều rồi.

Câu đầu tiên Tống Địch sau khi đặt chân đến là: “Vân Thanh, ta cũng biết nàng chịu nhiều ủy khuất.”

Câu thứ hai là: “Nhưng nàng cũng không nên nói chuyện với mẫu thân như vậy! Mẫu thân bị nàng chọc tức đến mức không ngủ được. Ta còn tưởng những lời đồn trước đây về việc nàng bất kính với mẫu thân ta là oan cho nàng!”

Câu thứ ba là: “Ta đến chỗ Thanh Thanh thăm nàng ấy, nàng từ từ mã suy ngẫm lại đi!”

Ta: …

Ta thở phào nhẹ nhõm.

May mà Tống Địch định đi tìm Liễu Thanh Thanh.

Bằng không, với thân hình mảnh mai hiện nay, e rằng ta rất khó hạ gục được hắn a.

Chung chăn gối với một thiếu niên tướng quân là hưởng thụ, nhưng với một nam nhân cặn bã lại đã có vợ thật hạ thấp bản thân ta.