Hoắc Tự Thương liếc nhìn qua, thứ nhàm chán. “Dạo này anh bận lắm, em đi một mình đi.”
Giản Bùi Sam khẽ gật đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, “Được thôi.”
Hoắc Tự Thương cởϊ áσ khoác ngoài và khoác lên vai cậu, che đi dáng vẻ quyến rũ của cậu. “Ở nhà mặc đồ dày hơn một chút, đừng để bị lạnh.”
Thành phố Ngọc Lan ở rất xa, đi một chuyến mất ba đến bốn ngày, vừa đúng lúc anh ta đang chuẩn bị cho buổi tiệc đón Lạc Ương, tránh để Giản Bùi Sam quấy rầy.
Giản Bùi Sam nhìn anh ta, ngoan ngoãn gật đầu.
Khi trở về phòng, cậu lập tức cởi bỏ áo khoác ngoài của Hoắc Tự Thương, quỳ xuống thảm, và cầm tờ bướm giới thiệu triển lãm nghệ thuật ở thành phố Ngọc Lan.
Cậu lấy bút, khoanh tròn cái tên “Lâm Lữ” trên tờ bướm.
Là một nhân vật chính trong câu chuyện cẩu huyết thế thân này, Giản Bùi Sam đã tỉnh ngộ. Cậu muốn Hoắc Tự Thương cũng phải nếm trải cảm giác bị người khác xoay như chong chóng.
…
Cuộc đời của Giản Bùi Sam vô cùng thuận lợi. Cậu sở hữu một gương mặt đẹp, và những người cậu gặp đều tươi cười niềm nở. Từ khi bước vào tuổi thanh xuân, thư tình gửi đến cậu nhiều như tuyết rơi, và những kẻ phát điên vì cậu không đếm xuể.
Cho đến khi cậu gặp Hoắc Tự Thương.
Những kẻ đổ cả gia tài để mong có được nụ cười của Giản Bùi Sam cũng không phải hiếm, nhưng Hoắc Tự Thương là người điên cuồng nhất trong số đó. Anh ta sử dụng đủ loại phương pháp xa hoa để theo đuổi cậu, khiến cả trường học đều biết đến tên tuổi anh ta.
Hoắc Tự Thương có ngoại hình tuấn tú, lại lịch sự, phong độ. Giản Bùi Sam có phần động lòng, nhưng không nhiều lắm.
Sau đó, cậu gặp phải bước ngoặt đầu tiên trong đời. Trường học tổ chức một cuộc thi vẽ minh họa, và tác phẩm đoạt giải của Giản Bùi Sam lại giống y hệt bài tập cuối kỳ của một người bạn cùng lớp. Người bạn đó còn có video ghi lại quá trình vẽ làm bằng chứng, trong khi Giản Bùi Sam không có gì để chứng minh sự trong sạch của mình. Đối mặt với dư luận, cậu không cách nào giải thích, danh tiếng của cậu từ đó trở nên tồi tệ.
Cậu xin nghỉ học, trốn trong nhà không chịu ra ngoài, suy nghĩ nhiều cách để chứng minh mình vô tội.
Hoắc Tự Thương canh giữ trước cửa nhà cậu, đợi đến khi Giản Bùi Sam phải ra ngoài để tìm thức ăn. Anh ta nắm lấy tay cậu, đưa cho cậu một chiếc chìa khóa, “Dù cho tất cả mọi người đều hiểu lầm, ghét bỏ hay khinh thường cậu, và dù cậu không còn nơi nào để đi, tôi vẫn tin rằng cậu vô tội.”
“Đây là ngôi nhà tôi xây dựng để bảo vệ cậu.”
Trong lúc bị cô lập và mất hết niềm tin, Giản Bùi Sam đã rơi xuống vực thẳm, và Hoắc Tự Thương đã đưa tay cứu lấy cậu. Họ đương nhiên trở thành một cặp đôi.
Kể từ khi sống chung, Hoắc Tự Thương càng ngày càng tốt với cậu, mọi việc anh ta làm đều thể hiện sự quan tâm chân thành.
Giản Bùi Sam thích vẽ tranh minh họa, thường vẽ những con mèo, chó và những ngày nắng đẹp. Nhưng Hoắc Tự Thương lại nói: “Chỉ có tranh sơn dầu phong cách Baroque mới được coi là nghệ thuật. Những bức tranh của cậu chỉ làm vấy bẩn hai chữ nghệ thuật.”
Giản Bùi Sam có mái tóc đen ngắn gọn gàng, mang nét trẻ trung của một thiếu niên. Hoắc Tự Thương bình luận: “Cậu trông quá bụi bặm, để tóc dài sẽ khiến cậu trông thanh thoát hơn.”
Giản Bùi Sam vốn điềm tĩnh, hiền lành, Hoắc Tự Thương thiết kế cho cậu một hình xăm và khuyến khích cậu xăm vào mặt trong cổ tay, “Điều này sẽ giúp cho tính cách tẻ nhạt của cậu thêm phần thú vị.”
Giản Bùi Sam không hề bị cận, từ nhỏ đến lớn mắt cậu rất tốt. Thế nhưng từ quản gia đến tài xế trong nhà đều nói cậu nên đeo kính, và Hoắc Tự Thương đã chu đáo đưa cậu đi làm một cặp kính không gọng.
Dưới danh nghĩa tình yêu, Hoắc Tự Thương từng bước từng bước thuần hóa cậu, gϊếŧ chết sự kiêu hãnh, tước đi sự sắc bén của cậu, khiến cậu tin rằng mình chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể ở trong căn nhà lớn này như một con vật cưng.
Cho đến khi Giản Bùi Sam cam tâm tình nguyện trở thành thế thân của Lạc Ương.
Trong giấc mơ, Giản Bùi Sam mới nhìn rõ cái bẫy tinh vi mà Hoắc Tự Thương đã giăng ra cho cậu.
Giờ cậu cũng muốn Hoắc Tự Thương nếm thử cảm giác bị người khác thao túng trong tay.
Vài ngày sau, Giản Bùi Sam đến thành phố Ngọc Lan và đặt phòng tại một khách sạn gần nơi tổ chức triển lãm nghệ thuật.
Cậu tháo bỏ cặp kính không gọng mà chỉ có Lạc Ương mới đeo, chải gọn mái tóc xoăn bồng bềnh của mình và để lộ toàn bộ vẻ đẹp của mình.
Đây là một buổi triển lãm nghệ thuật sắp đặt, không gian rộng rãi treo và đặt các tác phẩm của nhiều bậc thầy, trưng bày những ý tưởng và chủ đề khác nhau.
Giản Bùi Sam chọn vài tác phẩm mang ý nghĩa lãng mạn, chụp ảnh và gửi cho Hoắc Tự Thương.
Hôm nay, Hoắc Tự Thương không có thời gian trả lời cậu, vì buổi tiệc đón tiếp Lạc Ương sẽ diễn ra ngay hôm nay. Một ban nhạc nổi tiếng đã được mời đến biểu diễn cho Lạc Ương, bạn bè trong và ngoài giới đều tới tham dự, tất cả đang chờ đợi sự xuất hiện của Lạc Ương tại bảo tàng mỹ thuật.