Giản Bùi Sam là thế thân của Lạc Ương, Hoắc Tự Thương đã tốn rất nhiều công sức để có được cậu, rồi giữ cậu như bảo bối, không chịu để cậu ra ngoài gặp người khác. Chỉ có những người bạn thân thiết của anh ta mới từng gặp Giản Bùi Sam.
Nghiêm Tu chưa từng gặp Lạc Ương, nhưng sau khi gặp Giản Bùi Sam, anh ta mới hiểu vì sao Hoắc Tự Thương lại luôn nhung nhớ về Lạc Ương đến thế.
Hoắc Tự Thương chưa từng suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc đó, Lạc Ương chỉ mới mười lăm tuổi, thấp hơn anh ta một cái đầu. Cậu ấy là người đẹp nhất mà anh ta từng gặp, mỏng manh như được tạc từ thủy tinh, tinh khiết như ánh trăng, lấp lánh như tuyết trắng.
Hoắc Tự Thương yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giờ đây, Lạc Ương đã trưởng thành, không biết trông như thế nào?
Hoắc Tự Thương thực sự mong muốn được gặp lại mỹ nhân mảnh mai ấy thêm một lần nữa.
Còn Giản Bùi Sam...
Ba năm ở bên Giản Bùi Sam chẳng thể nào sánh được với ba phút ở cạnh Lạc Ương.
Nghiêm Tu trêu đùa không có ý tốt, “Nếu cậu không cần Giản Bùi Sam nữa, thì báo trước cho tôi một tiếng. Tôi sẽ theo đuổi cậu ấy, anh em không ngại nhận lại những gì cậu bỏ lại đâu.”
Hoắc Tự Thương tháo cà vạt ra, thở phào nhẹ nhõm, “Tôi chưa từng chạm vào cậu ấy.”
“Cái gì?!” Nghiêm Tu ngạc nhiên, không thể hiểu nổi.
Hoắc Tự Thương không giải thích thêm.
Lạc Ương giống như một bức tượng thần đứng sừng sững trên đỉnh núi tuyết, gió và tuyết là vương miện của cậu ấy, sự tôn thờ của mọi người là hương thơm cúng dường cho cậu.
Mỗi sợi tóc của Lạc Ương đều thánh thiện, trong sáng, không thể bị ô uế hay khinh nhờn.
Phát tiết du͙© vọиɠ lên một bức tượng sao chép để thỏa mãn khao khát đối với thần thánh chính là sự xúc phạm nghiêm trọng nhất, không thể tha thứ!
Nghiêm Tu chậc lưỡi kinh ngạc, “Hai người chia tay lúc nào? Tôi càng muốn theo đuổi Giản Bùi Sam rồi.”
Hoắc Tự Thương cau mày, cảnh cáo, “Đừng động vào cậu ấy, tôi không cho phép bất cứ ai ở bên cậu ấy.”
“Cậu đúng là quá bá đạo rồi.”
Nghiêm Tu lẩm bẩm, sau đó tò mò hỏi, “Nếu Giản Bùi Sam đã khiến người ta xao xuyến như vậy, thì Lạc Ương của cậu phải đẹp đến mức nào chứ?”
Một thế thân giống được ba phần đã là quá xinh đẹp, đến nỗi những người bạn của Hoắc Tự Thương từng gặp Giản Bùi Sam đều không khỏi ghen tị.
Hoắc Tự Thương khó chịu nói, “Đừng so sánh Lạc Ương với cậu ta, cậu ta không xứng.”
Nghiêm Tu lập tức im lặng.
Hoắc Tự Thương gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo gần trái tim nhất.
Anh ta không có thời gian nghĩ về Giản Bùi Sam, vì anh ta đang chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc hoành tráng để đón Lạc Ương trở về.
Là một tín đồ trung thành nhất, anh ta sẽ trang trọng nghênh đón vị thần từ đỉnh núi tuyết bước vào trần thế.
Khi anh ta về đến nhà, đã là đêm khuya.
Phòng của Giản Bùi Sam tối đen như mực. Hoắc Tự Thương mới nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc cậu đã ngủ rồi.
Cả ngày hôm nay, anh ta đắm chìm trong niềm vui sắp được gặp lại Lạc Ương, chẳng còn muốn gặp Giản Bùi Sam để phá hỏng tâm trạng.
Hoắc Tự Thương đẩy cửa phòng làm việc, trên tấm thảm lông là vô số tờ giấy vẽ rải rác, những bông hoa nở rộ bao quanh chiếc ghế sofa nhung. Trên ghế, một mỹ nhân sống động như bước ra từ tranh vẽ đang tựa mình.
Mái tóc đen của Giản Bùi Sam dài đến vai, uốn thành những lọn xoăn mang đậm chất nghệ thuật. Chiếc áo choàng ngủ bằng lụa mềm màu đỏ sẫm như rượu vang quấn lấy thân hình mảnh mai của cậu.
Làn da trắng mịn như tuyết, hoàn toàn không tì vết. Cánh tay đặt hờ lên ghế đầy thon thả, cổ tay thanh tú với một hình xăm hoa hồng khắc nhẹ bằng kim mảnh.
Đôi chân trần khoe trọn bắp chân mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn lấp lánh ánh sáng dưới đèn.
Giản Bùi Sam nửa tỉnh nửa mê, mắt khẽ nhắm, mùi thơm thoang thoảng từ hơi nước sau khi tắm. Cả người tỏa ra vẻ quyến rũ và thanh khiết.
Hoắc Tự Thương gõ gõ vào cửa, gương mặt lạnh lùng, “Ai cho phép em vào đây?”
Giản Bùi Sam mở mắt, ngáp một cái, “Em tưởng nhà này phòng nào cũng có thể tự do vào được.”
Hoắc Tự Thương liếc nhìn đồng hồ trên tay, “Dậy đi, về phòng của em mà ngủ.”
Giản Bùi Sam ngồi dậy, hai chân khép lại một cách duyên dáng, không có vẻ gì là muốn rời đi. “Muộn thế này rồi, anh làm việc, để em ở lại bầu bạn với anh không được sao?”
Hoắc Tự Thương chỉ nghĩ đến Lạc Ương, tối nay anh ta còn phải chuẩn bị tổ chức tiệc đón cậu ấy, chẳng có thời gian để ý đến Giản Bùi Sam.
Anh ta dựa vào cửa, hất cằm, “Có chuyện gì mai nói.”
Giản Bùi Sam đứng dậy, cầm một tờ bướm giới thiệu từ trên bàn trà, tiến đến gần và đưa cho anh ta, “Ở thành phố Ngọc Lan có một triển lãm nghệ thuật mà em nghĩ anh sẽ thích. Chúng ta cùng đi xem nhé?”