Buổi chiều nắng ấm, văn phòng với cửa sổ kính lớn sáng bừng và trong trẻo.
Trên bàn làm việc rộng lớn, chiếc máy tính xách tay được mở ra, bàn hội nghị phía bên kia màn hình đã có đông đủ người ngồi, bầu không khí nặng nề bàn luận về công việc.
Hoắc Tự Thương tựa vào ghế da, ngả người ra sau, hai chân mở rộng, lơ đãng trượt tay trên bàn di chuột, xem qua những dữ liệu đã tổng hợp.
Điện thoại trên bàn sáng lên, anh ta liếc nhìn rồi giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, ngắt kết nối hình ảnh và cầm điện thoại lên nghe.
"Hoắc tổng, có làm phiền công việc của ngài không?"
Giọng của quản gia lâu năm nhà họ Hoắc vang lên, mang theo chút vui vẻ.
Hoắc Tự Thương bấm loa ngoài, đặt điện thoại xuống bàn, ngửa đầu dựa vào ghế, hít một hơi sâu: "Giản Bùi Sam bảo ông tìm tôi à?"
Quản gia rất cẩn trọng, không bao giờ chủ động gọi cho anh ta, trừ khi có chuyện gì xảy ra với Giản Bùi Sam ở nhà.
Quả nhiên, quản gia nói: "Hôm nay, dường như cậu Giản gặp ác mộng, tự nhốt mình trong phòng suốt cả ngày không chịu mở cửa, ai gõ cũng không mở."
Hoắc Tự Thương trượt ngón tay trên màn hình, tập trung làm việc: "Chuyện đó có gì đáng bận tâm? Mặt của cậu ta bị thương mới là chuyện lớn."
"Chỉ là tôi lo lắng nếu cậu ấy ở một mình trong phòng, nhỡ đâu va vấp, ngài sẽ đau lòng." Quản gia biết rằng Hoắc Tự Thương quan tâm đến sức khỏe của Giản Bùi Sam hơn là chính con người Giản Bùi Sam.
Hoắc Tự Thương cau mày, điều đó đúng là vấn đề. "Vậy cứ gọi người phá cửa ra."
Quản gia lo lắng hỏi: "Là người nhà cả, làm thế có hơi không hay lắm không?"
Hoắc Tự Thương gõ vài phím trên bàn phím, không hề để tâm. "Đó không phải là nhà của cậu ta."
Đó là nhà của Lạc Ương trong tương lai.
Lời đã nói đến đây, quản gia chỉ đành làm theo. Trước khi cúp máy, Hoắc Tự Thương nhắc nhở: "Cậu ta có làm loạn thì cứ để cậu ta làm, các người chỉ cần để ý không để cậu ta bị thương trên mặt là được."
Diễn viên đang quỳ dưới bàn ngẩng đầu lên, liếʍ môi, nói: "Hoắc tổng, đúng là trái tim sắt đá mà!"
Hoắc Tự Thương cúi đầu nhìn xuống, hờ hững đẩy nhẹ chiếc giày da vào đầu gối trần của diễn viên, lạnh lùng nói: "Mặc quần áo vào rồi cút đi."
Diễn viên vội vàng đứng dậy, mặc đồ, vào nhà tắm súc miệng, sau đó mở cửa rời khỏi văn phòng. Khi vừa đẩy cửa, anh ta đυ.ng phải Nghiêm Tu, bạn làm ăn của Hoắc Tự Thương, đều là những công tử giàu có trong giới.
Nghiêm Tu nhìn thấy khóe miệng đỏ hồng của diễn viên, ngay lập tức cười nói đùa: "Hoắc tổng, hôm nay hứng thú lắm nhỉ?"
Hoắc Tự Thương ngả người trên ghế, chỉnh lại cổ áo sơ mi, bình thản nói: "Chơi qua loa thôi, nếu thích thì cậu mang đi."
Nghiêm Tu ngồi phịch xuống sofa, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt nghiêm túc. "Hôm nay tôi đến không phải vì chuyện đó, có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì quan trọng đến nỗi cậu phải nghiêm túc thế?" Hoắc Tự Thương cười hỏi.
Nghiêm Tu cười một cách bí ẩn: "Cậu còn nhớ tôi đã để ý theo dõi lịch trình xuất nhập cảnh của một người mà cậu nhờ không?"
Hoắc Tự Thương sững lại, lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn môi Nghiêm Tu.
Bốn bề bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim anh ta đập dồn dập trong l*иg ngực.
"Tôi đã tìm ra rồi, Lạc Ương đã trở về."
Nghiêm Tu nhả ra một cái tên khiến tuyết tan băng chảy.
Từng nét chữ đều phảng phất mùi hương thanh khiết của nhài.
Trái tim Hoắc Tự Thương đập nhanh như muốn vỡ tung, toàn bộ dòng máu trong người như dồn hết lên tim mỗi khi nghe đến cái tên đó. Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chuyện này xảy ra từ khi nào?”
“Ba ngày trước, cậu ấy vừa hạ cánh. Bây giờ đang ở trong thành phố.”
Nghiêm Tu chỉ lên trần nhà, nhấn mạnh: “Lạc Ương của cậu, hiện giờ cũng đang ở dưới cùng một bầu trời với cậu.”
Hoắc Tự Thương rất bình tĩnh, khép mắt lại: “Tôi muốn tận mắt thấy hồ sơ nhập cảnh của cậu ấy.”
Những năm qua, anh ta đã dùng đủ mọi cách, nhờ vả nhiều bạn bè để tìm thông tin về Lạc Ương, bỏ ra không ít tiền bạc và công sức, nhưng lần nào cũng là tin tức giả. Anh ta không chịu đựng thêm một lần thất vọng nữa.
Nghiêm Tu lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp, đưa cho Hoắc Tự Thương: “Lần này hoàn toàn chính xác, nhưng... cậu có một vấn đề nghiêm trọng cần suy nghĩ.”
Hoắc Tự Thương cầm lấy tờ giấy, nắm chặt trong tay vài giây rồi từ từ mở ra.
Tên của Lạc Ương, tuổi tác, ngày sinh, tất cả đều khớp.
Đúng là Lạc Ương của anh ta.
Hoắc Tự Thương nhẹ nhàng vuốt qua cái tên Lạc Ương.
Cứ như một phép màu hiện ra, nhịp tim mạnh mẽ của anh ta dần trở nên ổn định hơn.
“Tôi vừa nói một vấn đề quan trọng, cậu có nghe không?” Nghiêm Tu bất đắc dĩ nhắc lại.
Hoắc Tự Thương ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng hỏi: “Cái gì cơ?”
Nghiêm Tu lặp lại một lần nữa: “Lạc Ương đã trở lại, vậy cậu định làm gì với Giản Bùi Sam?”